Trước đây, vì đầu óc bất ngờ bị chập mạch mà Chaeyoung lỡ gọi anh là Đầu bảng. Sau đó, cô còn tưởng rằng Jung Kook sẽ bực bội khó chịu. Dù sao thì cách gọi này cũng mang ý không tốt. Nhưng ngoài dự đoán của cô, anh dường như còn rất thích thú với cách xưng hô này.
Trước mặt cô, anh lúc nào cũng có thể nhanh chóng nhập vai vào thân phận đầu bảng đó.
Vừa nói câu này xong, Jung Kook nắm tay cô, di chuyển xuống dưới, giọng hơi khàn: "Không phải em đã mơ ước anh từ rất lâu rồi sao? Trước đây đã tìm đủ mọi cách để đụng chạm anh —— "
". . ."
"Sao bây giờ có được quyền lợi này rồi, " Jung Kook lại hôn lên môi cô, ngữ điệu hơi mơ màng: "thì trái lại, còn cố gắng đè nén dục vọng như vậy?"
Không biết có nghe anh nói hay không.
Chaeyoung lại ôm cổ anh chặt hơn, vô thức mở miệng ra, như sắp nói gì đó.
Ngay lập tức, đầu lưỡi anh lại nhân cơ hội tiến vào. Lần này anh đã nhẹ nhàng hơn, từng chút từng chút hôn cô, vừa như đang nhấm nháp, lại vừa như trêu chọc, từng bước quyến rũ cô.
Dần trượt xuống.
Theo cằm cô, rồi đến cổ, cuối cùng dừng ở xương quai xanh. Mang những vệt nước óng ánh và những dấu vết hồng nhạt phủ lên làn da cô.
Suy nghĩ của Chaeyoung dần trở nên mơ hồ, cô ngẩng đầu lên, không còn nhớ đến chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn được đi theo anh, đến gần sát anh, hy vọng là vì vậy có thể giúp cô quên đi cảm giác bất an trước mắt.
Jung Kook ngước mắt lên, lại một lần nữa đối mặt với cô. Rồi sau đó, Chaeyoung cảm nhận được, bàn tay cô được anh dẫn dắt di chuyển xuống, dừng ở nơi nào đó. Đôi mắt anh đen nhánh, khóe môi cong lên, trong giọng nói mang theo dục vọng:
"Muốn chạm vào nơi nào của anh?"
". . ."
Anh ấn nhẹ tay cô xuống.
"Nơi này sao?"
Chaeyoung nhìn anh chăm chú, vẻ mặt vừa như tỉnh táo lại vừa như mê mang. Tâm trí cô không tập trung vào chuyện đang xảy ra, mà chỉ như mong muốn tìm một sự yên ổn. Cô nhẹ giọng nói: "Đều được."
Động tác của Jung Kook hơi ngừng lại.
Cô hôn vào hầu kết của anh, như muốn dâng chính mình lên: "Đều có thể."
". . ."
Jung Kook rũ mắt, nhìn cô chăm chú. Cuối cùng như nhận ra được trạng thái của cô có gì không ổn, hơi thở của anh vẫn còn nóng bỏng, nhưng không tiến thêm bước nào nữa, hoàn toàn ngừng lại.
Theo hầu kết của anh, môi Chaeyoung tiếp tục đi xuống.
Không đợi cô lại có thêm động tác khác, Jung Kook nâng tay, cố định cằm cô, rồi sau đó, anh nâng mặt cô lên. Hai người nhìn nhau.
Chaeyoung ngơ ngẩn nhìn anh: "Sao vậy anh?"
"Park Sương Hàng, có chuyện gì xảy ra vậy?" Trong mắt Jung Kook vẫn còn đầy dục vọng, anh khẽ vuốt ve khóe môi cô, nhẹ nhàng nói: "Em nói cho anh biết đi."
Chaeyoung không trả lời anh, chỉ lúng túng nói: "Không tiếp tục nữa sao?"
"Vẫn muốn làm chuyện này à? Nhưng sao anh cảm thấy em không chuyên tâm gì cả?" Jung Kook quan sát biểu cảm của cô, như có như không mà thở dài, rồi lại hỏi: "Sao tự nhiên em lại ra đây?"
Lý trí của Chaeyoung đã từ từ trở về. Cô hơi mím môi, nhịp thở vẫn hơi nhanh: "Em không ngủ được."
Jung Kook nhắc lại chuyện Lee Taemin: "Bởi vì chuyện em vừa mới kể sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chaeyoung không lên tiếng, như ngầm thừa nhận.
". . ." Jung Kook lại đưa tay bóp bóp mặt cô, lực hơi mạnh một chút: "Anh đã nói với em rồi, chuyện lớn hóa nhỏ đi. Em mà không đề cập đến, thì anh cũng đã quên mất rồi."
Nghe nói như vậy, Chaeyoung lại nhìn anh.
Jung Kook: "Còn có chuyện gì khác nữa không?"
Chaeyoung lắc đầu.
"Park Sương Hàng, gần đây số lần em mộng du, " như cuối cùng không thể nhịn được nữa, Jung Kook khẽ nhíu mày, nói rất chậm, "khá thường xuyên."
Chaeyoung cúi đầu, bình tĩnh nói: "Chắc vì gần đây em bị thiếu ngủ."
"Nếu em thấy mệt mỏi, thì cứ xin nghỉ phép vài ngày." Jung Kook nói: "Được không?"
". . . Ừ."
"Một thời gian nữa anh phải đi Ulsan một chuyến. Em gái anh nghỉ hè mà không chịu về nhà, ba mẹ anh không yên tâm, bảo anh đến đó một chuyến." Jung Kook cúi đầu, cắn vào tai cô, "Em nói xem, em như vậy làm sao anh đi được?"
"Em thật sự không có chuyện gì mà." Chaeyoung bị ngứa, rụt cổ xuống, "Khi nào anh đi vậy?"
"Tháng 7."
"Đi bao lâu?"
"Một tuần." Jung Kook vẫn nhìn cô chăm chú, nhàn nhạt nói: "Nếu không có chuyện gì thì sẽ về sớm hơn."
"Anh qua đó giúp đỡ Somi cũng tốt, một cô gái nhỏ mà ở một mình bên đó đúng là cũng khiến cho mọi người không an tâm. Anh cũng đừng gây gổ với em ấy nhé." Cứ nói chuyện như vậy một lúc, Chaeyoung tựa như đã khôi phục lại trạng thái bình thường: "Vậy đến lúc đó em đặt khách sạn giúp anh nhé? Em quen thuộc bên đó hơn anh."
Vẻ mặt Jung Kook không rõ, một lúc sau mới trả lời: "Được."
Không biết có phải là cú điện thoại kia của cô có hiệu quả hay không, mà sau đó, Chaeyoung không gặp lại Lee Taemin, cũng không nghe các đồng nghiệp nhắc đến hắn nữa.
Trên WeChat, Bae Sooji cũng không nhắc gì đến chuyện nhà bác cả.
Cảm xúc của Chaeyoung, theo sự biến mất của những người này, cũng dần dần khôi phục lại như bình thường.
Thời gian sau đó, Chaeyoung có liên lạc vài lần với bên tư vấn mua bán xe ôtô.
Vốn cô đã chọn xe xong, chỉ cần làm thủ tục giao tiền là được nhận xe. Nhưng Lisa lại khuyên cô, là gần đến quốc khánh rồi, đến lúc đó giá ô tô sẽ giảm đi không ít.
Chaeyoung nghe khuyên cũng cảm thấy hợp lý, nên cuối cùng lại quyết định đợi thêm vài tháng nữa.
Cũng vì vậy, kế hoạch mua xe đã bị gác lại.
Jung Kook không có ý kiến gì về chuyện này, cũng không ngại việc đưa đón cô mỗi ngày. Anh chỉ nói, là nếu bình thường cô cần dùng đến xe, thì cứ lấy xe của anh là được.
Đã đến giữa hè, nhiệt độ ở Seoul không ngừng tăng lên, vào cuối tháng bảy nhiệt độ đã tăng đến đỉnh điểm. Ánh mặt trời gay gắt, như muốn đốt cháy tất cả, hơi nóng từ mặt đường bốc lên, làm tâm trạng của mọi người cũng nóng nảy theo.
Chaeyoung nhận được tin tức từ đường dây nóng, nói là có một chuỗi nhà hàng không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, khiến cho rất nhiều khách hàng bị ngộ độc, ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Trước mắt cục quản lý thực phẩm đã tham gia giải quyết chuyện này.
Sửa sang lại tài liệu xong, Chaeyoung xin xe công vụ của đài, rồi cùng Jaemin đi ra khỏi đơn vị.
Mới ra khỏi cao ốc, Jaemin chợt gãi đầu, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, giọng hơi ngại ngùng: "Chị, em quên đem điện thoại theo rồi. Chị đứng đây đợi em hai phút thôi, em quay lại lấy rồi ra ngay."
". . ." Chaeyoung đỡ lấy thiết bị, bất đắc dĩ nói: "Mau đi đi."
"Được!" Jaemin vừa nói vừa chạy vào bên trong: "Rất nhanh thôi!"
Chaeyoung lấy điện thoại ra, đứng nguyên tại chỗ đợi anh. Đứng một lúc lâu, thấy thiết bị hơi nặng, cô nhắn cho Jaemin: 【 Chị ở trên xe đợi em nhé. 】
Sau đó, cô nhấc chân đi về phía bãi đậu xe.
Tìm được vị trí của xe công vụ, Chaeyoung đang định đi qua, thì túi đeo trên lưng bỗng nhiên bị một người từ phía sau kéo lấy. Cô bị bất ngờ, theo lực kéo này lùi về sau vài bước, rồi xoay người nhìn về phía sau.
Chuyện cũ lại tái diễn.
Lại đối mặt với Lee Taemin, như là âm hồn bất tán.
"Cuối cùng cũng gặp được cháu." Lee Taemin dáng vẻ lưu manh cười cợt, lực kéo trên tay cũng buông ra theo động tác của cô: "Cháu hay thật đấy, khoảng thời gian này cậu mỗi ngày đến đều phải trở về tay không, không thấy cháu được lần nào. Cháu không cần trốn tránh cậu như vậy đâu."
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn camera an ninh gần đó: "Trước đây tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à?"
"Cháu nói gì vậy?" Lee Taemin lần này cũng không vòng vo nữa, hắn nói rõ ý đồ: "Được, vậy cậu cũng nói rõ ràng với cháu, muốn thoát khỏi bọn tôi, cũng được. Vậy cháu cứ đưa trước cho cậu mười ngàn đi."
". . ."
"Trả lại tiền lần trước cậu bị tên khốn kia lừa gạt, nếu không thì đừng mong sống vui vẻ."
Như không hề nghe thấy, Chaeyoung không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Bị xem như không khí, Lee Taemin càng bực bội hơn, như đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo túi xách của cô: "Mẹ kiếp! Tao giữ mặt mũi cho mày quá đúng không? Thằng khốn kia của mày không nể mặt tao, mày lại còn tỏ thái độ với tao à? !"
Túi của Chaeyoung bị hắn giựt lấy, túm ở trong tay.
Rồi sau đó, Lee Taemin lại thuận thế dùng sức đẩy cô một cái.
"Đồ điếm. Đồ lẳng lơ! Mày leo lên kẻ có tiền không dậy nổi đúng không!"
Chaeyoung bị ngã về phía sau, té xuống bụi cây bên cạnh, vài nhánh cây sượt qua người cô, cắt vài đường lên bắp đùi. Cô khẽ rên lên vì đau, cố gắng ổn định cơ thể, nhìn xuống.
Chỉ thấy trên đùi đã bắt đầu chảy máu.
Lee Taemin tựa như còn định tiến lên.
Vào lúc này, Jaemin lấy điện thoại xong đã trở lại. Nhìn thấy cảnh này, anh thoáng ngây ra, rồi ngay lập tức hét lên: "Này! Mày làm gì đấy!"
Có người khác xuất hiện, Lee Taemin như cũng lấy lại lí trí. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Chaeyoung một cái, vẫn cầm túi xách của cô trên tay, xoay người định đi.
Jaemin vừa gọi điện thoại báo cảnh sát vừa đưa tay cản hắn, cũng không nhịn được nổ tung một trận: "Mày mẹ nó cướp bóc đánh người trắng trợn như vậy, đợi đi tù mục xương đi thằng ngu!"
Lee Taemin hét lên: "Mày mẹ nó mới đi tù! Tao lấy đồ của cháu tao mà là cướp bóc à!"
"Jaemin, đợi cảnh sát đến giải quyết là được." Chaeyoung ngồi dậy, như không cảm thấy đau, nói: "Có camera an ninh cũng không sợ hắn chạy mất đâu."
". . ."
Lee Taemin sững sờ, lúc này mới chú ý camera gần đó. Hắn hơi luống cuống, nhưng trên mặt vẫn cố treo một nụ cười phách lối: "Tao đây không phải lấy đồ của người lạ, mày nghĩ là báo cảnh sát có tác dụng sao? Mày nghĩ xem cảnh sát có thời gian quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà này không?"
"Được." Chaeyoung nhìn về phía hắn, mặt vô cảm mà nói: "Tôi đợi xem sao."
Bởi vì chuyện này, Chaeyoung gọi điện cho đồng nghiệp nhờ làm giúp công việc trong tay cô. Cảnh sát đến rồi mời cả hai bên về đồn giải quyết. Chủ nhiệm tổ cũng gọi đến hỏi han, còn phái Jaemin đi theo cô để giúp đỡ.
Chaeyoung đến bệnh viện để xử lý vết thương trước, rồi mới đến đồn công an lấy lời khai.
Không bao lâu sau, Lee Hyeri nhận được điện thoại cũng chạy đến. Liếc thấy Chaeyoung, bà ta lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn về phía cảnh sát rồi hơi lên giọng: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này là sao? Sao lại coi là cướp bóc được?"
Thấy thái độ của Lee Hyeri, anh cảnh sát cũng hơi mất kiên nhẫn: "Sao lại không phải? Nhân chứng, vật chứng đều có. Có thể lập án."
"Chúng tôi là thân thích mà! Đây là cháu gái tôi!" Lee Hyeri cả giận: "Anh không có gia đình sao? Lấy đồ của người nhà mà cũng tính là cướp à? !"
Người cảnh sát cau mày: "Bà ăn nói cẩn thận đấy!"
Chaeyoung không hề bị quấy nhiễu. Cô nhìn người cảnh sát trước mặt, cực kỳ bình tĩnh mà giải thích: "Đây là bác cả gái của tôi, nhưng tôi không thân quen với bọn họ."
". . ."
"Còn nữa, " vừa nói, Chaeyoung dừng lại, rồi nói tiếp, "Lee Taemin đã quấy rối tôi một thời gian dài, không biết có thể lập án luôn không. Trước công ty tôi có camera theo dõi nên đều có thể tra được."
***
Chép xong lời khai, lại làm các thủ tục xong, Chaeyoung về thẳng nhà. Cô vốn định tắm, nhưng lại sợ vết thương trên đùi dính vào nước, nên chỉ có thể gội đầu, rồi dùng khăn lau khắp người.
Chaeyoung xức thuốc lên vết thương trên đùi, rồi sau đó mặc quần dài vào.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Chaeyoung nằm dài trên giường, rồi nhắn tin báo cho Jung Kook là mình đã về đến nhà.
Nghĩ đến ngày mai Jung Kook phải đi Ulsan, Chaeyoung mở máy lên, tìm khách sạn cho anh. Nhìn một