Nhận ra ngữ điệu của cô hơi khác thường, Jeon Jung Kook bước lại gần hơn, đưa tay nâng cằm cô lên. Màu mắt anh đen nhánh như điểm sơn, anh hỏi lại như vẫn chưa hiểu lời cô nói: "Lúc nào?"
"Hôm nhận được kết quả thi đại học, " Park Chaeyoung nhìn vào mắt anh, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Ngày anh đến Ulsan tìm em."
". . ." Không ngờ lại nhận được câu trả lời này, Jeon Jung Kook hơi sững người, nét mặt không lộ rõ cảm xúc. Sau vài giây, anh chỉ nhấp môi, lười nhác nói: "Ngày đó trời mưa sao?"
Park Chaeyoung không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
"Mưa thì ướt, xin lỗi gì chứ!" Jeon Jung Kook di chuyển bàn tay, dùng sức bấm vào mặt cô. Như không xem chuyện kia là gì, anh nói giọng khinh bạc: "Anh là đàn ông thì dính mưa một trận đã sao? Đâu có ẻo lả như vậy."
Park Chaeyoung như nghẹn lại, chỉ an tĩnh nhìn anh.
Jeon Jung Kook ngữ điệu nhàn tản: "Sao mà suốt ngày em cứ xem bạn trai em là đóa hoa đáng yêu vậy?"
". . ."
"Đi thôi, " Jeon Jung Kook không tiếp tục đề tài này nữa, mở dù ra, sẵn dịp hỏi: "Ăn tối chưa?"
Park Chaeyoung đi bên cạnh anh: "Em ăn trên máy bay rồi."
"Vậy mà no được sao?" Jeon Jung Kook nói, "Lát nữa lại ăn thêm một chút."
"Được."
Đã hai ngày nay, hai người không nói chuyện với nhau, liên lạc đều thông qua tin nhắn WeChat. Hơn nữa, lần nói chuyện cuối cùng cũng không vui vẻ gì, nên lúc này bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi gượng gạo.
Park Chaeyoung không nhịn được lén nhìn anh: "Vậy bây giờ chúng ta đến Đại học Ulsan sao?"
Jeon Jung Kook ừ một tiếng.
Mấy năm học đại học rồi đi làm, tổng cộng Park Chaeyoung đã ngây người ở thành phố này sáu năm.
Dù đã rời đi gần hai năm, nhưng cô vẫn rất quen thuộc đối với thành phố này: "Bên kia là bến xe buýt của sân bay, có tuyến xe thẳng đến Đại học Ulsan. Nhưng chúng ta có hai người, trực tiếp đón taxi thì giá cả cũng —— "
Còn chưa nói hết, Park Chaeyoung mới chú ý là Jeon Jung Kook vẫn luôn đi trước dẫn đường. Cô hơi lúng túng: "A, anh mới từ bên kia đến đây, sao biết đường. . ."
Jeon Jung Kook: "Ừ, gọi xe đi."
Park Chaeyoung: "Được."
Hai người đón được một chiếc taxi đang dừng gần đó.
Park Chaeyoung lên xe trước, ngồi xích vào trong, rồi nói với tài xế: "Đến đại học Ulsan" . Ngay sau đó, Jeon Jung Kook cũng lên xe, liếc cô một cái, lại theo thói quen xích gần lại thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó anh lùi về chỗ ngồi của mình.
Park Chaeyoung nhìn sang hướng anh hai lần.
Nhận ra ánh mắt của cô, rất nhanh, Jeon Jung Kook kéo dây an toàn qua, thắt cho chính mình.
Thấy vậy, Park Chaeyoung nhớ lại đoạn đối thoại trên xe của hai người hôm cô uống say. Cô liếm môi, chủ động lên tiếng trò chuyện: "Mi Mi ở Ulsan như thế nào rồi anh?"
Câu hỏi này như khiến Jeon Jung Kook nghĩ đến điều gì đó, giọng anh lành lạnh: "Rất tốt."
Park Chaeyoung ân cần nói: "Vậy anh với em ấy vẫn ổn chứ?"
Trước đây Park Chaeyoung có tình cờ nghe được Jeon Jung Kook và Somi nói chuyện điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nội dung nói chuyện đại khái là, Somi ở Ulsan mới có bạn trai, là một nghiên cứu sinh, nghỉ hè này cô ấy muốn ở lại trường, không chịu về nhà. Hai anh em vì chuyện này mà cãi vã một lần, sau đó còn chiến tranh lạnh một thời gian.
"Bạn trai của em ấy thế nào?" Park Chaeyoung hơi hiếu kỳ, lại hỏi, "Anh có gặp chưa?"
". . ." Qua thật lâu, Jeon Jung Kook mới thốt ra một câu: "Gặp rồi."
Park Chaeyoung a một tiếng: "Người thế nào?"
Jeon Jung Kook: "Em nhìn thấy hình rồi."
Bên trong xe hơi tối, Park Chaeyoung không thấy rõ vẻ mặt của Jeon Jung Kook. Cô nhớ là Jeon Jung Kook chưa bao giờ chủ động đưa cho cô xem hình người đàn ông nào, nên hơi ngẩn người: "Khi nào?"
Lúc này Jeon Jung Kook mới trực tiếp nói thẳng tên người kia: "Cha Eun Woo."
". . ." Phản ứng một lúc lâu, Park Chaeyoung mới lờ mờ hiểu ra, sau đó xác nhận lại với anh: "Vậy bạn trai của Mi Mi là bạn cùng phòng hồi đại học với anh sao? Là đối tượng Scandal của anh?"
Jeon Jung Kook tùy ý ừ một tiếng.
Park Chaeyoung lại hỏi: "Vậy hiện tại bạn của anh học nghiên cứu sinh ở Đại học Ulsan sao?"
Jeon Jung Kook cười nhạt.
"Em nhớ là, " Park Chaeyoung nhớ có nghe anh nói chuyện điện thoại vài lần với Cha Eun Woo: "Không phải trước đây anh còn nhờ bạn anh chăm sóc Mi Mi giúp anh sao?"
Những câu hỏi của Park Chaeyoung giống như những nhát dao liên tiếp đâm vào ngực Jeon Jung Kook. Anh không lên tiếng, lại một lần nữa nhìn về phía cô.
Park Chaeyoung vẫn không hiểu, mờ mịt nhìn lại anh. Không lâu sau, cô dần dần suy luận ra tình huống: "Chẳng lẽ cả hai người bọn họ đều không nói cho anh biết sao? Anh đến nơi mới phát hiện ra?"
Jeon Jung Kook vẫn nhìn cô.
Park Chaeyoung lại nghĩ đến trước khi anh đến Ulsan, nguyên nhân khiến hai người cãi nhau.
Cũng là vì chuyện gì cô cũng không nói với anh, làm anh chẳng hay biết gì cả. Rồi sau đó anh bay một chuyến mấy tiếng đồng hồ đến Ulsan, lại phát hiện ra bạn cùng phòng và em gái ở bên này cũng đối xử với anh như vậy. . .
Cô lập tức im bặt.
Bên trong xe lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Sau một lát, Jeon Jung Kook chủ động nói: "Chọn khách sạn đi."
Park Chaeyoung giương mắt.
Jeon Jung Kook: "Không phải mấy hôm trước em nói đã chọn cho anh vài khách sạn rồi sao?"
". . ." Lúc ấy ở trên xe Park Chaeyoung có nói với Jeon Jung Kook, cô còn tưởng rằng anh không nghe thấy. Cô vội vàng gật đầu, từ trong túi lấy điện thoại ra: "Vậy anh nhìn xem anh thích chỗ nào nhé!"
Jeon Jung Kook lật mấy trang cô bookmark lại, tùy ý chọn một chỗ, rồi trả điện thoại lại cho cô.
Park Chaeyoung: "Chỗ này sao?"
Jeon Jung Kook: "Ừ."
Lúc chọn loại phòng, Park Chaeyoung do dự một lúc lâu, rồi chọn phòng đôi có hai giường: "Vậy em đặt một phòng đôi nhé?"
Jeon Jung Kook lập tức nhìn cô.
Sợ anh không vui, Park Chaeyoung lại bổ sung: "Có hai giường."
Ánh mắt Jeon Jung Kook nhìn cô đầy ẩn ý, sau một lúc mới trả lời: "Được."
Đặt khách sạn xong, Park Chaeyoung báo với tài xế địa chỉ, rồi bảo anh ấy trực tiếp lái xe đến dưới lầu của khách sạn.
Jeon Jung Kook nghiêng đầu, ánh mắt trượt xuống, ngừng ở phần đùi đang bị quần dài che lại của cô: "Có mang thuốc không?"
Park Chaeyoung không phản ứng kịp: "Thuốc gì?"
"Thuốc bôi chân."
Park Chaeyoung lúng túng nói: "Em quên rồi."
Jeon Jung Kook gật đầu, không nói gì nữa.
Gần đến nơi, Jeon Jung Kook nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bỗng nhiên bảo tài xế dừng xe. Sau đó, hai người trực tiếp xuống xe, Park Chaeyoung ngơ ngác: "Sao lại xuống ở đây?"
Jeon Jung Kook mở dù ra, dùng ánh mắt ra hiệu một cái: "Đi mua thuốc."
Theo ánh mắt của anh, Park Chaeyoung ngẩng lên, mới chú ý thấy ngay cạnh đó là một nhà thuốc.
Ra khỏi nhà thuốc, hai người sóng vai đi về phía khách sạn.
Park Chaeyoung cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay trống rỗng của mình. Cô cảm thấy có chút không quen, lòng bàn tay hơi co lại, rồi lại giãn ra: "Jeon Jung Kook."
Jeon Jung Kook vẫn nhìn về phía trước: "Ừ?"
Park Chaeyoung nhỏ giọng nói: "Sao anh không dắt tay em?"
". . ." Bước chân của Jeon Jung Kook ngừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải là anh vừa xách hành lý vừa cầm dù sao, không còn tay."
"Vậy để em xách hành lý, được không?" Park Chaeyoung nghiêm túc nói: "Em muốn anh dắt tay em."
Jeon Jung Kook chăm chú nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên cúi đầu bật cười. Nét mặt anh giãn ra, lúm đồng tiền ở bên mép như ẩn như hiện: "Park Chaeyoung, sao em lại đáng yêu như vậy?"
Không khí ngột ngạt giữa hai người theo câu nói của cô mà biến mất, hai người lại bình thường như trước kia.
Park Chaeyoung hơi ngây ra. Lúc này cô mới ý thức được là cử chỉ vừa rồi của mình chính là làm nũng, cô hơi ngượng và khẩn trương. Cô cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh như bình thường, tự bảo mình là yêu cầu này rất hợp lý.
"Ồ." Jeon Jung Kook nhướng mày, kéo dài giọng, như châm chọc cô: "Vậy em đến Ulsan là để nắm tay anh sao?"
". . ."
Vừa nói, Jeon Jung Kook vừa đưa dù cho cô: "Cầm."
Park Chaeyoung vô thức nhận lấy.
Jeon Jung Kook nhắc nhở: "Dùng cái tay kia cầm, không thì làm sao anh dắt tay em được?"
Park Chaeyoung nghe theo đổi sang tay kia.
Ngay sau đó, Jeon Jung Kook nắm lấy tay cô, siết lại. Bàn tay anh rộng và ấm áp, anh nắm rất chặt nhưng không làm cô đau. Chỉ cảm thấy rất an toàn.
Park Chaeyoung thấp hơn anh một cái đầu, nên đi ở tư thế này phải hơi rướn người một chút. Cô liếc mắt nhìn Jeon Jung Kook, âm thầm nghĩ, hình như anh rất thích cô làm nũng thì phải.
May mắn là nhà thuốc này cách khách sạn không xa, đi bộ chưa đầy năm phút. Hai người đến nơi vừa đúng chín giờ, lấy thẻ căn cước rồi làm thủ tục đăng ký.
Trong lúc chờ đợi, Jeon Jung Kook bỗng hỏi cô: "Tại sao trước khi đến đây không báo anh một tiếng?"
Park Chaeyoung thành thật đáp: "Em sợ anh không cho em đến."
". . ." Jeon Jung Kook nhìn cô.
"Sợ bây giờ anh vẫn chưa muốn nhìn thấy em."
Jeon Jung Kook dùng sức nhéo vào tay cô: "Dùng tiếng người mà nói chuyện."
Suy nghĩ một chút, Park Chaeyoung hỏi lại anh: "Vậy tại sao anh lại đi về?"
Jeon Jung Kook: "Vì không thấy em trả lời tin nhắn."
Park Chaeyoung hơi ngây ra: "Bởi vì em đang ở trên máy bay. . ."
"Anh biết, lần sau có dự định gì nhớ nói với anh một tiếng." Jeon Jung Kook xoa xoa đầu cô, chậm rãi nói, "Nếu em gọi điện cho anh trễ một chút nữa thôi là anh đã lên máy bay về Seoul rồi."
". . ."
Hai người lấy chìa khóa rồi đi thang máy đến phòng.
Jeon Jung Kook để hành lý xuống, quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Muốn đi ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn giao tới?"
Vừa vào phòng Park Chaeyoung đã lười không muốn đi nữa: "Mình gọi đồ ăn đi."
"Được." Jeon Jung Kook đưa điện thoại cho cô, rồi mở máy điều hòa lên: "Em chọn đồ ăn xong thì đi tắm đi, rồi còn bôi thuốc."
Park Chaeyoung nghe theo ý kiến của Jeon Jung Kook gọi hai phần cơm, rồi sau đó mở valy, lấy một bộ quần áo ra để chuẩn bị tắm. Cô đi vào nhà vệ sinh, vừa tắm vừa suy nghĩ miên man, lúc này cô mới nhớ ra mục đích mình đến đây.
Cả một đường, đến bây giờ cũng vẫn chưa nói đến.
Lúc vừa gặp thì cô có nhắc