Dứt lời, ánh mắt Chaeyoung di chuyển, rồi dừng lại ở môi của Jung Kook. Cô ngừng vài giây, nghiêm túc suy nghĩ, rồi lùi về sau một bước, chậm rãi treo khăn tắm về chỗ cũ.
Cô liếc mắt, quét qua lớp băng quấn trên người Jung Kook.
Vào giây phút này, Chaeyoung thoáng có cảm giác, nếu như cô thực sự tiến đến hôn anh, thì không khác gì cầm thú. Thấy lời nói vừa rồi có vẻ hơi trực tiếp, cô suy nghĩ nên từ chối như thế nào, quyết định cũng tự hạ thấp chính mình.
"Em cũng không có bản lĩnh gì đâu."
Jung Kook nửa dựa vào bồn rửa mặt, rũ mắt, hàng mi dày rậm bao trùm. Trong phòng tắm ánh đèn hơi mờ, không gian lại nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, từng bước từng bước không khí ái muội càng dâng cao.
Chaeyoung nuốt nuốt nước miếng, tìm một cái cớ để chạy: "Mười hai giờ rồi, em đi tắm đây."
Vừa đi được hai bước.
Jung Kook liền nắm lấy cổ tay cô, kéo trở về. Cô bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là đừng đụng đến vết thương của anh, lòng bàn tay theo bản năng vịn vào mặt bàn bên cạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách với anh.
"Nghĩ gì vậy," Jung Kook cúi đầu, thẳng thắn nhìn cô, lơ đãng nói: "Anh còn có thể làm gì?"
". . ."
"Chỉ hôn một chút thôi." Đầu ngón tay Jung Kook nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, nói chậm rãi, như có như không trách móc: "Như vậy cũng không được sao?"
Chaeyoung A một tiếng, như bị anh thôi miên, lại bắt đầu thấy nếu như không làm chuyện gì khác, chỉ hôn một chút thì cũng không có ảnh hưởng gì. Cô yên lặng vài giây, rồi thốt lên: ". . . Như vậy thì được."
Anh khẽ nhướng mày, vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích.
Không bao lâu sau.
Chaeyoung cảm giác được anh bắt lấy cổ tay cô, đưa đến sát bụng anh, rồi từ từ kéo xuống. Sau đó, cô nghe được tiếng anh thở dốc, mờ mịt ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt thâm trầm của anh.
"Ngẩng đầu cao lên."
Vẫn chưa hiểu ý anh nói là gì, Chaeyoung cũng đã nghe theo nhón mũi chân lên.
Môi Jung Kook cùng hơi thở nóng bỏng rơi xuống, mơn trớn ở khóe môi cô. Cô như đem chính mình dâng lên, đầu ngẩng cao, chân nhón gót, có cảm giác như không chạm đất.
Nhận ra được trạng thái của cô, Jung Kook đưa tay lên đỡ eo, rồi dùng sức cắn môi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"—— nếu không không hôn được."
***
Trở về phòng, mở điện thoại lên, Chaeyoung mới nhận ra hai giờ trước Kim Heechul có gọi điện thoại cho cô. Cô lập tức mở tin nhắn, định xin lỗi và giải thích tình huống một chút cho anh ấy.
Nhưng hình như Kim Heechul bên kia đã biết chuyện, nhắn tin cho cô: 【 Tôi dẫn Jaemin theo là được rồi. Em cứ lên bệnh viện trước đi, phỏng vấn nhân chứng, chắc không có chuyện gì lớn.】
Jaemin cũng nhắn tin đến: 【 Chị, chị chăm sóc anh Jung Kook thật tốt nhé. Em thay chị xung phong ra trận đây! ! ! 】
Jaemin: 【 Em nghe cảnh sát nói là anh Jung Kook bị thương rồi mà vẫn khỏe như cọp, vẫn có thể đánh tiếp tám trăm hiệp nữa, chị đừng lo lắng quá!】
Nhìn thấy những lời này, Chaeyoung không nhịn được cười. Cô trả lời từng tin, lại nói xin lỗi và cảm ơn, qua thật lâu mới đặt điện thoại xuống, nằm dài trên giường.
Chaeyoung vốn rất chậm chạp trên phương diện tình cảm.
Đến tổ《 Truyền đạt 》 làm việc, đối với mọi người trong nhóm cô cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy so với trước đây thì hoàn cảnh làm việc tốt hơn rất nhiều. Mặc dù số lượng công việc bận rộn hơn, nhưng cô luôn cảm thấy thời gian làm việc ở đài truyền hình Ulsan rất nhẹ nhàng.
Nhưng trong khoảnh khắc này.
Chaeyoung bỗng nhiên nhận ra, hình như cô rất thích mọi người trong đội.
Ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ của Chaeyoung từ chuyện này lại lan man sang chuyện khác, rồi lại quay trở về. Không biết qua bao lâu, cô lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm.
Cùng với lời Jung Kook nói.
—— "Chỉ hôn một chút thôi."
Nói rõ ràng như vậy.
Chỉ là hôn một chút.
Sau tai Chaeyoung lại nóng bừng lên, có chút không được tự nhiên bò dậy đi tắm. Cô chăm chú nhìn chính mình trong gương, đầu óc rất nhanh bị khung cảnh vừa rồi từng chút từng chút chiếm lấy.
Đôi môi anh dần bớt nhợt nhạt, những nụ hôn như mưa rơi xuống. Tóc anh ướt át mồ hôi, đôi mắt chứa đầy tình ý, lại mang theo tiếng thở dốc đầy gợi cảm.
Không biết qua bao lâu.
Trong phòng tắm mang mùi gỗ đàn hương tràn ngập không khí kiều diễm.
"Đến đây." Thấy cô như muốn lùi về phía sau, Jung Kook bắt lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: "Giúp em rửa tay."
Vì lần bị thương này, Jung Kook xin nghỉ một tuần để dưỡng sức.
Chaeyoung bên này vẫn đi làm như thường lệ, tập trung đưa tin vụ án của Lee Taemin. Cô cố gắng dành thời gian, mỗi ngày dậy sớm làm điểm tâm cho Jung Kook, buổi trưa cũng nhịn chút thời gian trở về một chuyến, buổi tối trước khi tan tầm cũng nhắn hỏi anh muốn ăn gì.
Như chăm sóc trẻ con.
Jung Kook ngược lại rất vui vẻ.
Nhưng chỉ hưởng thụ cuộc sống như hoàng đế được ba ngày, Jung Kook bắt đầu thấy Chaeyoung cứ chạy đến chạy lui như vậy thì quá mệt mỏi. Thêm vào đó vết thương của anh cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt thường ngày, nên nhanh chóng trả phép trở về đi làm.
Dưới sự thúc giục điên cuồng của chủ nhiệm tổ, Chaeyoung lại bắt đầu chuỗi ngày tăng ca, hết gặp cảnh sát lại gặp chuyên gia, chạy như con thoi giữa đồn cảnh sát và hiện trường. Việc phỏng vấn thân nhân của nghi phạm được giao cho một người đồng nghiệp khác phụ trách.
Sau khi Lee Taemin bị bắt, cảnh sát đã nhiều lần thẩm vấn hắn. Ban đầu hắn vẫn chối tội, nhưng cảnh sát có đủ bằng chứng, hơn nữa đã tìm được mẫu tóc của hắn trên thi thể của Lee Jiah, nên hắn đã nhận tội, khai báo tất cả mọi việc.
Vào một buổi tối bốn năm trước.
Lee Taemin bị Lee Hyeri gọi đến quán thịt nướng để giúp đỡ, lúc hắn sắp đến nơi thì gặp Lee Jiah trên một con đường vắng vẻ. Hắn biết cô gái này, nhớ là cô vẫn luôn yên lặng và cô độc, nhìn mềm yếu vô lực, có vẻ như đối với bất kỳ chuyện gì cũng sẽ nín nhịn.
Hắn nẩy lên sắc tâm, tiến đến nói với cô vài câu, rồi bịt miệng kéo cô vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Sau khi xong chuyện.
Lee Taemin vốn tưởng rằng Lee Jiah sẽ chịu đựng, không dám nói cho bất kỳ ai. Nhưng hoàn toàn ngược lại, cô vừa khóc vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi báo cảnh sát.
Hắn uy hiếp vài câu, nói những lời dơ bẩn hù dọa cô.
Lee Jiah vẫn cứng rắn, quyết tâm báo cảnh sát. Cô ấy có chỗ dựa, mặc dù đau khổ đến cùng cực, vẫn nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ nói với ba tôi, ông ấy nhất định sẽ giết ông. . ."
Cuối cùng, trong lúc hoảng hốt, Lee Taemin đã lỡ tay bóp cổ cô đến chết.
Sau đó, hắn chạy đi tìm Lee Hyeri xin giúp đỡ. Lee Hyeri đã nuôi Lee Taemin từ nhỏ đến lớn, đối với em trai cực kỳ dung túng, trong bất kỳ chuyện gì cũng là đòi gì được nấy, là điển hình của "Chiều em trai đến ngu muội" .
Cho nên dù bà ta rất sợ, rất bực bội, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn ngồi tù, không thể không giúp hắn xử lý thi thể. Hai người dùng một túi nhựa màu đen trong tiệm, bỏ Lee Jiah vào, bên ngoài bọc thêm vài lớp, rồi nhét vào trong rương hành lý.
Hai chị em không nói với bất kỳ ai về chuyện này.
Nghĩ là có thể giấu trời qua biển.
***
Gõ xuống những dòng cuối cùng của bản thảo, Chaeyoung kiểm tra lại một lần nữa, rồi gởi cho bên biên tập.
Ngồi trong phòng máy an tĩnh, mắt nhìn chăm chú lên màn hình, Chaeyoung hơi thất thần, mơ hồ nhớ lại những ngày mình ở tạm nhà Miyeon.
Nghe được dì Cho nói, Lee Taemin được thả ra chỉ sau vài ngày, lúc đó cô suy nghĩ gì, Chaeyoung cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng giờ phút này, Chaeyoung rất muốn trở lại quá khứ, trở lại đối diện với bản thân mình khi đó. Cô muốn xoa đầu cô gái nhỏ ấy, nói với cô ấy là cô ấy đã làm rất đúng.
Bất kể kết quả như thế nào, đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng xấu hổ.
Không phải