Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nhận ra, không khí nơi này dường như có mang mùi thuốc súng.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm không có ý định tranh cãi với anh, cũng không biết bản thân cô đã nói câu nào chọc anh mất vui. Cô cũng không bực bội gì với Tang Diên, tất cả lửa giận đều dồn vào một mình Vương Lâm Lâm.
"Không có, anh không cần lo lắng." Ôn Dĩ Phàm dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi nào dám dụ dỗ anh! "
"..."
"Cũng không phải là tôi để ý gì, vốn tôi chỉ muốn bàn bạc rõ tình huống này với anh." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi cũng không biết tôi đã nói gì khiến anh không vui, nhưng chuyện này thật sự quá bất ngờ, cho đến giờ tôi vẫn chưa phản ứng kịp."
"Hơn nữa tôi thấy hai chúng ta bây giờ cảm xúc không tốt lắm, thời gian thì không còn sớm nữa." Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, lại nói: "Hay là tối nay anh cứ ở đây, chúng ta cùng suy nghĩ thêm một chút, ngày mai chờ tôi sau khi tan việc lại bàn lại."
Tang Diên vẫn nhìn cô, không lên tiếng.
Ôn Dĩ Phàm: "Thuê chung không phải là chuyện nhỏ, chúng ta không thể quyết định ngay bây giờ được. Lỡ như hôm nay anh thấy thích hợp, ngày mai lại đổi ý muốn dọn đi thì rất phiền cho tôi."
Lại yên lặng.
Ôn Dĩ Phàm thật sự muốn đi ngủ, lúc này chuyện gì cũng không muốn quan tâm. Ngồi đây thêm một giây, cô đều cảm thấy lãng phí thời gian lẽ ra dùng để ngủ. Cô hơi mất kiên nhẫn: "Vậy anh cứ suy nghĩ thêm đi, tôi đi —— "
Tôi đi ngủ trước.
"Được." Tang Diên đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: "Ngày mai em mấy giờ tan việc ?"
"Không biết chắc." Ôn Dĩ Phàm dừng lại: "Tôi sẽ cố gắng về trước tám giờ."
Tang Diên nâng mắt, khẽ ừ một tiếng.
Giọng anh vừa dứt, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như được ân xá. Cô đứng lên, chỉ chỉ vào bên trong: "Vậy tối nay anh ngủ ở phòng ngủ chính nhé. Có điều bên trong đó không có gì cả, chỉ có một cái giường thôi."
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía vali hành lý của Tang Diên: "Chắc anh có mang theo chăn ga trải giường chứ?"
Tang Diên không đáp lời.
Ôn Dĩ Phàm cũng không hỏi lại: "Vậy tôi rửa mặt rồi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Sau đó, Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, lấy quần áo sạch vào phòng tắm. Cô buồn ngủ đến nỗi hai mắt phát đau, đầu cũng muốn nổ tung. Nhưng cô vẫn theo thói quen không thể tắm nhanh hơn được.
Chờ đến khi Ôn Dĩ Phàm đi ra, Tang Diên đã không còn ở phòng khách.
Vali của anh vẫn để ở vị trí cũ.
Cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng như trước đây, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, cũng không biết anh có đang ở trong phòng không.
Ôn Dĩ Phàm do dự một chút, vẫn quyết định không gọi anh.
Trước khi ngủ, Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn điện thoại.
Cách đây không lâu Vương Lâm Lâm gởi cho cô mấy tin nhắn WeChat.
Vương Lâm Lâm: "Tiểu Phàm, thật sự xin lỗi cô. Mới vừa rồi tôi đang ngủ, nên giọng điệu không tốt lắm. Tôi biết chuyện này là do tôi, tôi đã hỏi bạn trai tôi bên kia. Anh ấy nói với tôi là do không nghĩ kỹ, nhưng chúng tôi biết trực tiếp đưa chìa khóa mà không báo trước là không thỏa đáng, làm cô không vui tôi rất xin lỗi."
Vương Lâm Lâm: "Anh ấy nói sẽ gặp Tang Diên nói rõ ràng, nhờ tôi thay anh ấy xin lỗi cô".
Vương Lâm Lâm: "Cô đừng giận nữa...Còn nữa, người đi xe Ferrari là anh họ tôi, cô đừng hiểu lầm [ hôn hôn ]. Chuyện này cô giúp tôi giữ bí mật nhé, đừng nói cho bạn trai tôi, anh ấy không thích tôi và anh họ lui tới."
Tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa hồi phục, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay.
Cô không biết mình nổi giận với Vương Lâm Lâm có tính là quá đáng hay không, nhưng lúc đó cô thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.
Nếu như hôm nay người dọn đến không phải là Tang Diên.
Nếu như Vương Lâm Lâm đưa chìa khóa cho một người đàn ông khác, một người giống như tên hàng xóm trước kia của cô, cô bây giờ chưa chắc có thể nằm bình yên vô sự trên giường.
Ôn Dĩ Phàm thở dài.
Bất kể như thế nào, Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn qua lại giao thiệp gì với Vương Lâm Lâm nữa.
Ôn Dĩ Phàm bắt đầu suy xét đến chuyện thuê chung với Tang Diên.
Sau khi tỉnh táo, cô lại cân nhắc đến chuyện này.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện này cũng không quá khó để tiếp nhận. Cô không có yêu cầu cao đối với người thuê chung. Tất nhiên nếu là người cùng phái lại hòa hợp thì sẽ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu là một người khác phái có nhân phẩm tốt thì cũng không có vấn đề gì.
Tang Diên tuy là người ăn nói khó nghe, nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của anh.
Hơn nữa anh cũng không phải ở lâu dài, chẳng qua chỉ là ba tháng, cũng coi như cho cô thêm một khoảng thời gian, để có thể đi tìm một người bạn cùng phòng thích hợp ở chung lâu dài.
Dù sao thì Ôn Dĩ Phàm cảm thấy, qua một đêm suy nghĩ, dựa theo thái độ của Tang Diên đối với cô, chắc là anh sẽ không muốn thuê chung với cô.
***
Sáng sớm hôm sau, Ôn Dĩ Phàm bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Cô không nhìn tên người gọi, trực tiếp mơ mơ màng màng ấn phím nhận. Bất ngờ nghe được từ đầu kia truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ cô Triệu Viện Đông: "A Hàng."
Ôn Dĩ Phàm giật mí mắt, dạ một tiếng.
Triệu Viện Đông gọi nhũ danh* của cô.
(*Nhũ danh: tên thân mật, tên gọi ở nhà.)
Ngày Ôn Dĩ Phàm ra đời vừa vặn là ngày Sương Hàng, lúc ấy mọi người vẫn chưa nghĩ ra tên cho cô, cha cô liền tạm thời gọi cô là "Tiểu Sương Hàng" . Sau đó đặt tên rồi thì mọi người trong nhà cũng theo thói quen gọi tên này, xem là nhũ danh của cô.
Lúc cô hơi lớn hơn một chút, nhũ danh này dần dần biến thành hai chữ "A Hàng".
Nhưng nhũ danh này, giờ đây trừ những người trong nhà, đã không còn ai khác gọi cô như vậy nữa.
Triệu Viện Đông: "Con đang ngủ sao? Hay là tối nay mẹ gọi lại cho con nhé!"
Ôn Dĩ Phàm: "Không sao, con tỉnh rồi."
"Ở Nghi Hà có lạnh không? Con nhớ mặc nhiều quần áo một chút, mẹ xem dự báo thời tiết thấy bên đó xuống đến âm 10 độ, nghe thật đáng sợ." Triệu Viện Đông ân cần nói: "Cẩn thận đừng để bị cảm."
"Dạ."
Triệu Viện Đông than thở: "Đã lâu rồi con không gọi điện thoại cho mẹ."
"A." Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: "Gần đây con bận rộn quá."
"Biết con bận bịu, mẹ cũng không dám gọi điện quấy rầy con. Dù sao bây giờ cũng sắp hết năm" Triệu Viện Đông nói: "Mẹ muốn hỏi con một chút, năm nay con có định trở về không?"
"..." Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp, hỏi lại: "Về đâu?"
Đầu kia bỗng yên lặng, cách mấy giây, giọng nói cũng trở nên thiếu tự nhiên:"Về đâu là sao chứ ? Là về chỗ mẹ đây. Rất lâu rồi mẹ không gặp con, chú Trịnh cũng muốn gặp con một chút."
Ôn Dĩ Phàm mở mắt, ôn thuận: "Con còn tưởng mẹ kêu con đến nhà bác cả."
Nghe cô nói như vậy, Triệu Viện Đông cười cười: "Mẹ cũng không bắt buộc con đến chỗ của mẹ, nếu con muốn con có thể đến nhà bác cả cũng được."
"Con muốn đến chỗ mẹ." Ôn Dĩ Phàm mở mắt, giọng ôn hòa, không mang theo bất kỳ vẻ công kích nào: "Dù sao thì mẹ có bàn bạc với Trịnh Khả Giai chưa? Cô ta đồng ý để con ở đó ăn Tết với mọi người sao?"
—— lại yên lặng.
Hình như là chỉ sẵn dịp khách sáo hỏi thăm, bà cũng không nghĩ đến cô sẽ đồng ý.
Ôn Dĩ Phàm cong khoé môi, nói nhanh: "Con chỉ đùa thôi, cả hai nơi con đều không đi."
Không đợi Triệu Viện Đông lên tiếng lần nữa, cuộc trò chuyện của hai người bị một giọng nữ trẻ trung hoạt bát cắt ngang: "Mẹ, mẹ mau đến đây! Mình chọn cây quất nào đây?"
Vừa như giúp đánh vỡ sự lúng túng, lại vừa như làm tăng lên.
Nghe giọng nói, Ôn Dĩ Phàm biết đó là Trịnh Khả Giai: "Này! Sao mẹ lại gọi điện thoại, mẹ như vậy sau này con không đi mua đồ với mẹ nữa đâu!"
"Được được được! Đến ngay!" Triệu Viện Đông đáp lời, thấp giọng nói: "A Hàng, tí nữa mẹ gọi lại cho con nhé!"
Không đợi cô kịp lên tiếng, Triệu Viện Đông đã cúp điện thoại.
Vội vã.
Như là rất sợ chọc giận vị công nương kia.
Ôn Dĩ Phàm ném điện thoại di động sang một bên, trở mình, muốn lười biếng ngủ thêm chút nữa.
Cô không bị cuộc điện thoại vừa rồi làm ảnh hưởng cảm xúc, nhưng cũng không ngủ thêm được.
Ôn Dĩ Phàm là điển hình của kiểu người đã bị đánh thức là rất khó ngủ trở lại. Mặc dù bây giờ cô vẫn còn buồn ngủ nhưng vẫn không thể ngủ. Cô lại cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, dứt khoát bò dậy.
Đang định vào trong phòng vệ sinh rửa mặt thì, đột nhiên nhìn thấy vali hành lý trong phòng khách.
Cả một đêm vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Ôn Dĩ Phàm nhớ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy có chút buồn bực.
Tang Diên không cần lấy quần áo để tắm sao?
Ôn Dĩ Phàm không để tâm, nhanh chóng rửa mặt rồi về phòng thay quần áo định ra ngoài. Đi đến gần cửa, mắt cô đảo qua, mới phát hiện không thấy giày của Tang Diên.
Nếu không phải vì vali hành lý của Tang Diên vẫn còn ở đây, Ôn Dĩ Phàm sẽ ngầm thừa nhận là anh không định thuê nhà chung với cô, trực tiếp bỏ đi.
Ôn Dĩ Phàm chần chờ một chút, mới quyết định qua gõ cửa phòng ngủ chính. Chờ một lúc lâu, bên trong không có phản ứng gì. Cô lại gõ thêm ba cái, sau đó nói: ''Tôi vào nhé!"
Lại chờ một lúc nữa.
Ôn Dĩ Phàm vặn chốt cửa, dè dặt đẩy vào trong.
Bên trong trống rỗng, trên giường chỉ có tấm nệm, bên trên không có dấu vết ai đã ngủ qua. Trong phòng so với lúc Vương Lâm Lâm dọn đi ngày đó không khác nhau chút nào, chỉ là bởi vì không người ở, trên bàn hơi lấm tấm bụi.
Ôn Dĩ Phàm ra cửa.
Ngồi trên xe điện ngầm trên đường đến công ty.
Mặc dù Ôn Dĩ Phàm thấy cách cư xử của bản thân trong chuyện này không có vấn đề gì, nhưng vì Tang Diên đêm qua không lựa chọn ngủ lại, vẫn làm cho cô có cảm giác tự hỏi không biết mình đã làm gì không hợp lý.
Hình như thái độ của cô quá quyết liệt, phản ứng như chuyện ở chung với anh là không thể chấp nhận được, đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Cô thấy mình như biến thành một kẻ ác độc vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Dĩ Phàm nhắn tin WeChat cho anh:【Hôm qua anh ngủ ở đâu vậy ?】
Tin nhắn này gởi đi mãi cho đến khi Ôn Dĩ Phàm đến đài truyền hình, vẫn chưa nhận được trả lời từ Tang Diên.
Sau đó cô cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, bận rộn mãi cho đến hai giờ khi ăn trưa cô mới có thời gian lấy hơi. Lúc Ôn Dĩ Phàm xem điện thoại lần nữa thì, Tang Diên vẫn không trả lời nửa chữ.
Thái độ của anh như vậy, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tối nay có cần nói chuyện thuê chung nữa không.
Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể lại nhắn tiếp:【Hôm nay chúng ta sẽ bàn chuyện ở đâu?】
Ôn Dĩ Phàm:【Tôi đang ở văn phòng. Anh cho tôi biết địa điểm hẹn.】
Lúc này Tang Diên trả lời nhanh hơn một chút.
Sau khi Ôn Dĩ Phàm ăn xong cơm trưa, nhận được tin nhắn của anh:【Buổi tối tám giờ, nhà em.】
Ôn Dĩ Phàm "..."
Nghe sao lại có cảm giác ái muội vậy?
Chăm chú nhìn tin nhắn này, Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ dù cô trả lời như thế nào cũng không đúng lắm. Nhưng không trả lời cũng không được, đến cuối cùng, cô dứt khoát nhắm mắt, mạnh mẽ gởi biểu tượng "ok" để trả lời.
***
Ngay trước khi tan việc, Tiễn Vệ Hoa đột nhiên lại giao thêm đề tài cho Ôn Dĩ Phàm, bảo cô nhanh chóng viết bản thảo. Cô ở bên này bận rộn, lúc ra khỏi công ty đã là gần tám giờ.
Sợ Tang Diên không kiên nhẫn chờ, Ôn Dĩ Phàm trước giờ hẹn báo cho anh một tiếng.
Về đến cửa nhà đã là tám giờ rưỡi.
Ôn Dĩ Phàm mở cửa ra đi vào.
Bên trong tối đen, Tang Diên vẫn chưa trở lại.
Đặt chìa khóa lên tủ giày, Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, bỗng nhiên chú ý thấy chìa khóa của Vương Lâm Lâm cũng đặt ở đây. Cô dừng lại, cầm chìa khóa lên chăm chú nhìn.
Cô không nghĩ là Tang Diên cả chìa khóa cũng để lại.
Ôn Dĩ Phàm không suy nghĩ nhiều nữa, ngồi vào bàn uống trà đun sẵn một bình nước sôi.
Phòng khách quá tĩnh lặng, Ôn Dĩ Phàm với tay mở TV. Nước vừa sôi, chuông cửa cũng cùng lúc reo lên. Cô đứng dậy đi mở cửa.
Tang Diên bỏ hai tay vào túi đứng ở bên ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác đậm màu, trông như mới mua. Mắt anh có hai viền xám xanh xung quanh, giống như vừa thức đêm, dáng vẻ hơi buồn ngủ.
Ôn Dĩ Phàm lên tiếng chào anh, rồi sau đó mời: "Anh vào ngồi trước đã."