Cùng lúc đó, Tô Hạo An đã mở cửa xe ra.
Liếc thấy Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên vẫn đứng bất động tại chỗ, anh thúc giục: "Sao hai người còn đứng đó làm gì? Có chuyện gì lên xe nói sau."
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt: "Đến ngay."
Xe của Hướng Lãng chỉ có năm chỗ ngồi, lúc này chỉ còn lại hai vị trí phía sau.
Ôn Dĩ Phàm đi đến bên cạnh xe, đưa tay mở cửa ra.
Không đợi cô kịp ngồi vào, Tang Diên đã giành trước cô một bước, tay nâng lên gác trên cửa. Anh dừng lại, liếc nhìn về phía cô, nhướng mày nói: "Cám ơn."
". . ."
Làm như cô là nhân viên chuyên ngành mở cửa xe vậy.
Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy anh ngồi vào ghế giữa, phía bên trong là Tô Hạo An. Chung Tư Kiều đang ngồi ở ghế phó lái, quay lại giục cô: "Phàm Phàm mau lên xe."
Cô đáp ừ, rồi lên xe.
Vừa đóng cửa xe lại, Tô Hạo An đã lập tức cười đùa cợt nhã: "Lúc nãy hai người nói chuyện gì vậy? Nói cho tôi nghe một chút được không?"
Ôn Dĩ Phàm nhìn Tang Diên, thành thật nói: "Anh ấy bảo tôi đừng nên khoe khoang khắp nơi."
Chung Tư Kiều tiếp lời: "Không nên khoe khoang cái gì?"
Ôn Dĩ Phàm: "Chuyện cùng anh ấy thuê chung nhà."
". . ."
Bên trong xe không gian kín mít, bầu không khí như vì vậy mà ngưng đọng.
Mấy giây sau, sự yên lặng bị câu chửi thề của Tô Hạo An phá vỡ.
"Con bà nó."
"Đại ca, tôi biết con người cậu không biết xấu hổ, nhưng cũng đừng mặt dày như vậy chứ!" Tô Hạo An nói, "Ôn Dĩ Phàm, cậu không cần phản ứng với cậu ta. Cậu ta là một kẻ 'miệng tiện', nói chuyện thối lắm, giống hệt lúc còn học cấp ba. Người bình thường lớn tuổi cũng sẽ thu liễm một chút, nhưng điều này không áp dụng được trên người cậu ta, chỉ càng già ăn nói càng vô sỉ khó nghe—— "
Tang Diên nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Hôm nay tâm trạng của cậu vẫn tốt nhỉ."
Nghe nói như vậy, Tô Hạo An lập tức im bặt.
Chung Tư Kiều cười lên: "Tang Diên vẫn hài hước như vậy, ha ha."
Hướng Lãng đang lái xe, giọng ôn tồn bổ sung: "Dĩ Phàm chỉ nói với hai người bọn tôi thôi, cậu không cần lo lắng."
Tang Diên khẽ ngước mắt, không tiếp lời.
Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn về phía Tang Diên.
Thật ra thì đối với những lời châm chọc của Tang Diên, mỗi lần nghe cô cũng không có cảm giác gì.
Nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác 'cạn lời cứng họng'.
Phản ứng đầu tiên nảy sinh trong đầu cô luôn là:
'Trời. Lời cô nói còn có thể bị xuyên tạc thành ý tứ như thế sao?'
Hay là:
'Cmn. Lời như vậy cũng có thể mặt không đổi sắc mà nói ra sao?'
Cho nên khi Ôn Dĩ Phàm kể lại chuyện lúc nãy, cô chỉ đơn thuần là trả lời câu hỏi của Tô Hạo An, cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Cô lười bịa chuyện, lại cảm thấy nếu anh có thể nói ra những lời kia với cô, thì chắc cũng không ngại cho những người khác biết.
Vì vậy trực tiếp nói đúng sự thật.
Nhưng lúc này, cô mơ hồ có cảm giác chột dạ vì mách lẻo.
"Đúng rồi, Ôn Dĩ Phàm." Tô Hạo An nói, "Nhắc đến chuyện này, tôi phải xin lỗi cậu. Lúc trước tôi tưởng nhà cậu là mỗi người tách ra ký hợp đồng riêng, tôi không biết là ký hợp đồng thuê chung. Cho nên tôi cứ nghĩ chỉ cần nói với người thuê cũ rồi dọn vào là xong."
Ôn Dĩ Phàm quay đầu sang nhìn anh.
Tang Diên ngồi ở giữa hai người bọn họ, xem cả hai như không khí, hoàn toàn không tham gia vào câu chuyện.
Tô Hạo An: "Cho nên khi Tang Diên bảo tôi tìm nhà, tôi liền trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu ấy. Tôi nghe 'người kia' nói, đã làm cho cậu hoảng sợ. Bữa cơm hôm nay tôi mời, xem như là xin lỗi cậu."
Ôn Dĩ Phàm vô thức hỏi: "Người kia?"
Tô Hạo An im lặng một lúc: "Là Vương Lâm Lâm."
Phản ứng của anh giống như anh ấy và Vương Lâm Lâm đang giận dỗi. Chuyện bực bội với Vương Lâm Lâm, Ôn Dĩ Phàm đã quên từ lâu. Cô cũng không có ý định can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác: "Không sao, chuyện này đã giải quyết xong rồi. Lần sau gặp chuyện như vậy cậu chú ý hơn là được."
Chung Tư Kiều quay đầu lại: "Này, trước đây cậu nói với mình, người thuê chung nhà với cậu là đồng nghiệp tên Vương Lâm Lâm đúng không?"
Ôn Dĩ Phàm: "Đúng."
Hướng Lãng: "Vậy Tô Hạo An, sao cậu cũng biết Vương Lâm Lâm?"
". . ." Tô Hạo An nói, "Bạn gái cũ của tôi."
Chung Tư Kiều kinh ngạc: "Trùng hợp như vậy sao?"
Ôn Dĩ Phàm cũng ngạc nhiên, là vì chữ 'cũ' kia.
Hướng Lãng cười: "Vậy lúc cậu đưa chìa khóa cho Tang Diên, là đã biết người thuê phòng còn lại là Dĩ Phàm sao?"
Tô Hạo An than thở, giả vờ nói: "Làm sao tôi biết được!"
"Vậy à! Dù sao tôi cũng không ngờ, Tang Diên lại đồng ý thuê chung nhà với người khác đấy!". Hướng Lãng nhìn theo kính chiếu hậu về phía sau, có ý ám chỉ: "Nghe nói cậu bây giờ mở quán bar, chắc kiếm được khá lắm nhỉ?"
Bản thân cũng là một trong ba ông chủ của 'Tăng ca', Tô Hạo An định không bỏ lỡ dịp để khoe khoang: "Chắc chắn rồi!".
Nhưng anh chưa kịp mở miệng, Tang Diên đã cất giọng thiếu đòn trả lời:
"Không hề!"
". . ."
Cả nhóm đến một quán lẩu tự chọn ở gần đây.
Hướng Lãng đã đặt bàn trước, nhưng do không biết sẽ gặp Tô Hạo An và Tang Diên, cho nên chỉ đặt bàn bốn người ngồi. Mỗi cạnh bàn có một ghế băng dài, ngồi một người thì rộng rãi nhưng hai người thì hơi chật chội.
Trong tiệm không còn bàn nào trống, nên họ đành tạm chen chúc.
Hai cô gái nhỏ nhắn, nên ngồi chung một băng ghế. Ba người đàn ông thì mỗi người ngồi một ghế.
Ngồi bên kia Ôn Dĩ Phàm là Hướng Lãng, đối diện là Tang Diên.
Hướng Lãng cuốn ống tay áo lên, vừa nói chuyện phiếm với Tô Hạo An vừa chu đáo rót trà cho mọi người.
Ôn Dĩ Phàm cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Thấy vậy, Chung Tư Kiều vỗ vỗ cánh tay cô, buồn cười nói: "Cậu để đó, không phải nước uống đâu, để mình trụng sơ qua chén đũa giúp cậu."
Vừa lúc đó, Hướng Lãng đã dùng nước nóng trụng sơ chén đũa của mình. Anh theo thói quen đẩy đến trước mặt Ôn Dĩ Phàm, đổi lấy chén đũa của cô, thuận miệng nói: "Hai chúng ta giống nhau. Mình ở nước ngoài mấy năm cũng quên mất thói quen này."
Động tác cực kỳ tự nhiên.
Tang Diên chăm chú nhìn hai giây, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Chú ý đến hành động của Hướng Lãng, Tô Hạo An tùy tiện: "Cậu chu đáo giống như là chăm sóc bạn gái ấy!"
"Không khác gì đâu, cả hai chúng tôi đều có thói quen này." Chung Tư Kiều rất tự nhiên, "Ôn Dĩ Phàm trước kia có lần vụng về tự làm bỏng mình, làm cho bọn tôi mỗi khi thấy cậu ấy cầm nước sôi là kinh hồn bạt vía. Sau đó nếu không phải tôi thì sẽ là Hướng Lãng giúp cậu ấy."
Tô Hạo An chợt nhớ ra: "A, tôi xém chút nữa quên mất, ba người là từ nhỏ lớn lên cùng nhau đúng không?"
Ôn Dĩ Phàm: "Học chung lớp từ nhà trẻ."
"Này, tự nhiên tôi nghĩ đến một chuyện" còn chưa bắt đầu nói, Chung Tư Kiều đã bắt đầu cười: "Ôn Dĩ Phàm lúc nhỏ đi học còn có một biệt danh là Ôn Chấm Chấm."
"A?" Tô Hạo An hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì, vào khai giảng năm lớp một, thầy bảo chúng tôi tự viết tên lên bìa vở." Hướng Lãng cũng cười, "Nhưng Dĩ Phàm học viết rất chậm, lúc ấy chỉ biết viết họ của mình, mỗi lần viết tên chỉ biết trong tên của mình có hai dấu chấm chấm .."
"Cho nên thời gian đó, mỗi lần phải viết tên," Chung Tư Kiều khoa tay múa chân: "Cậu ấy sẽ viết là Ôn Chấm Chấm."
". . ." Ôn Dĩ Phàm ngượng ngùng, cúi đầu uống nước.
Tô Hạo An sửng sốt một chút, rồi sau đó cười nửa ngày. Lúc anh cười, có thói quen đánh đánh vào người bên cạnh. Lúc này người bị anh đánh chính là Tang Diên: " Cmn, cười chết tôi."
Tang Diên có vẻ rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Cậu có bệnh à?"
"Sao cậu khó tính vậy," Tô Hạo An ngượng ngùng thu tay lại, thở dài: "Tôi rất hâm mộ tình bạn của các cậu. Người bạn lâu năm nhất của tôi là tên khốn Tang Diên đây, nhưng tính cách của cậu ta, các cậu cũng biết rồi đấy, nhiều lúc tôi rất khổ tâm!"
Nghe được hai chữ "khổ tâm", Ôn Dĩ Phàm thấy buồn cười, khoé môi nhàn nhạt cong lên.
Tình huống này, làm cô liên tưởng đến lần đầu hai người gặp mặt.
Ôn Dĩ Phàm nâng mắt.
Vừa vặn gặp phải ánh mắt lành lạnh của Tang Diên.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm vội cúi đầu, hơi thu liễm hơn một chút.
. . .
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.
Ở đâu có Tô Hạo An thì ở đó căn bản sẽ không nhạt nhẽo, cả buổi phần lớn là anh nói chuyện, đồ ăn cũng phần lớn là do anh ăn. Cả hai việc anh làm cùng lúc rất hài hòa, không để lỡ cái gì.
Ôn Dĩ Phàm chỉ ăn tượng trưng một chút.
Cô rất ít khi ăn cơm tối.
Cô vốn khảnh ăn, hiếm khi có cảm giác đói. Lúc làm việc bận rộn cô thường quên mất phải ăn cơm, ngày nghỉ ở nhà thì cô cũng lười nấu, cuối cùng là bỏ luôn bữa cơm tối.
Nhưng khi phải ra ngoài phỏng vấn, trong túi xách cô luôn trữ sẵn một ít bánh để bổ sung năng lượng.
Sau khi ăn xong, cả nhóm lái xe đến Đọa Lạc phố, đi đến quán bar 'trông giống như tiệm cắt tóc' tên 'Tăng ca'. Bảng hiệu màu đen đơn giản, ở giữa nơi đèn màu hỗn loạn này lại nổi bật nhất.
Vào bar.
Trong bar đang mở nhạc rock metal, vừa vào cửa đã cảm thấy tiếng nhạc vang dội như những làn sóng nhiệt ập vào mặt.
Tang Diên đi về hướng quầy bar, như dự định đến đây sẽ chia ra đường ai nấy đi với cả nhóm, chỉ nói với lại:
"Cậu dẫn bọn họ lên lầu đi."
Nhưng anh mới đi được vài bước đã bị Tô Hạo An kéo lại: "Không phải chứ, cậu đi đâu? Bạn học cũ gặp mặt, cậu tham gia với tôi đi. Hơn nữa, cái mặt thối của cậu ngồi ở quầy bar thì hôm nay quán còn làm ăn được gì nữa!"
". . ."
Tô Hạo An dẫn cả nhóm đến khu ghế sofa ở lầu hai.
Ghế sofa có hình chữ "u". Vị trí ngồi so với lúc ăn cơm không khác nhiều, hai cô gái ngồi ở chính giữa, Tang Diên và Tô Hạo An ngồi ở cánh bên trái, cánh bên phải là Hướng Lãng.
Nhưng lúc này đổi thành Tang Diên ngồi bên cạnh Ôn Dĩ Phàm,