Lời định nói như bị đông lại trên môi anh, trong nhà thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Lông mi Tang Diên rung rung. Từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hơi rối loạn và hàng mi rũ xuống của Ôn Dĩ Phàm. Hầu kết của anh trượt lên xuống, giọng khàn khàn nói: "Em làm gì vậy?"
Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
Tang Diên tóc còn ướt đẫm.
Nước còn đọng hai bên tóc mai theo gò má chảy xuống, đọng thành giọt ở cằm anh rồi rơi lên tóc cô. Anh nhìn chăm chú, rồi thong thả giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt đi.
Cô như không cảm nhận được, không có phản ứng gì.
Ôn Dĩ Phàm vốn không thấp, đứng đến khoảng cằm anh, khung xương lại nhỏ gầy, trên người cũng không được mấy lạng thịt. Lúc này má cô dựa sát vào ngực anh, đôi tay ôm eo, lực không nhẹ không nặng.
Vòng tay dịu dàng mà cảm giác lại mạnh mẽ, như rơi xuống người anh, một giọt dung nham nóng bỏng.
Kéo dài mười mấy giây.
"Có thể nói cho tôi biết chắc chắn?" Tang Diên lại lên tiếng, giọng không quá đứng đắn: "Em còn định ôm bao lâu nữa?"
Vừa dứt lời, Ôn Dĩ Phàm lập tức buông lỏng tay.
Cô chậm chạp lui về sau một bước, không nhìn Tang Diên, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Lời nói như vướng víu trên đầu lưỡi, không nghe rõ là nói gì.
Tang Diên hỏi lại: "Em nói gì vậy?"
Nhưng Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
Tựa như chưa làm gì cả, cô xoay người, đi chầm chậm về hướng phòng ngủ chính. Nhìn rất bình tĩnh và tự nhiên, phảng phất như chuyện cô nửa đêm chạy ra ôm anh, là một sự kiện cực kỳ bình thường và đương nhiên.
Không nghĩ cô có thể phản ứng như vậy, Tang Diên nhướng mày, như không thể tin nổi, gọi cô:
"Ôn Dĩ Phàm?"
Lúc đó, Ôn Dĩ Phàm vừa vặn đi đến trước cửa phòng ngủ phụ. Bước chân cô dừng lại, như nghe được tiếng anh gọi, nhưng ánh mắt lại đặt ở cửa phòng anh, rồi đứng im ở đó mấy giây.
Cô lại cúi đầu, bước tiếp về phía trước.
"......"
Tiếng đóng cửa phòng vang lên, hai người bị ngăn cách hai bên.
Tang Diên vẫn còn đứng tại chỗ: "?"
Như đã quên mất cử động.
Vài giây sau, khăn lông từ bả vai anh trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Tang Diên tỉnh táo lại, khom lưng nhặt lên.
Trong phòng khách đèn sáng choang, vừa chói mắt lại vừa mơ hồ. Xung quanh tĩnh lặng, im ắng đến mức có thể nghe được không khí chậm rãi lưu chuyển, hơi thở của Ôn Dĩ Phàm vừa xuất hiện ngắn ngủi, dường như cũng vì vậy tan đi.
Giống như một giấc mơ.
***
Buổi sáng tỉnh dậy.
Những buồn bực và mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy chính mình như được nạp điện cả đêm, tỉnh lại liền khôi phục như ban đầu. Cô ngồi trên giường một lát cho tỉnh táo, tự kết luận: ngủ đúng là một vũ khí tối thượng.
Chỉ cần ngủ một giấc, mọi buồn bực chán nản đều sẽ bay mất.
Ôn Dĩ Phàm cầm di động, đứng dậy vào WC. Cô theo thói quen lướt xem tin tức một chút, sau đó mới mở WeChat lên. Mở thông báo, chú ý thấy 9 giờ tối hôm qua, Tang Diên có nhắn WeChat cho cô.
Tang Diên: 【 Em có chuyện gì sao?】
Ôn Dĩ Phàm chớp chớp mắt, cũng không rõ lắm lúc ấy mình đã ngủ chưa. Tối qua từ trong WC đi ra, cô liền trực tiếp lên giường chuẩn bị ngủ, cũng không xem di động.
Cô ngậm bàn chải đánh răng vào trong miệng, gõ vào khung trò chuyện: 【 Chuyện gì?】
Ngay sau đó
Tang Diên gởi lại một dấu chấm hỏi: 【? 】
"......"
Rốt cuộc cái tật xấu hở chút lại ném cái dấu hỏi ra là từ đâu mà có vậy.
Ôn Dĩ Phàm vừa đánh răng vừa tự nhủ.
Tối hôm qua thời điểm Tang Diên gởi tin này, cô không ở phòng khách, cũng không phát ra động tĩnh gì ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa, lúc cô về nhà, nói chuyện với anh, lời nói và thái độ cũng rất bình thường mà.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dĩ Phàm lại trả lời: 【 Anh nhắn tin sai người sao? 】
Tang Diên: 【? 】
Sau vài giây, anh lại gởi biểu tượng dựng ngón tay cái .
"......"
Ôn Dĩ Phàm vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý anh là sao. Nhưng cũng có thể thông qua hai dấu chấm hỏi kia suy ra, cái ngón tay cái này không phải ý châm chọc gì. Cô phun bọt kem đánh răng trong miệng, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Chỉ cảm thấy người này cảm xúc sao cứ lên xuống phập phập phồng phồng.
Mỗi ngày đều có chuyện kỳ quái.
Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ quá nhiều, dứt khoát đem ngón tay cái này lý giải thành ý nghĩa vốn có của nó, cho là sáng sớm Tang Diên muốn gởi đến cô lời cổ vũ.
Nghĩ chuyện này dù sao cũng phải có qua có lại một chút.
Cô suy xét, rồi cũng đáp lễ anh bằng một ngón tay cái .
***
Lúc này mới hơn 8 giờ.
Ôn Dĩ Phàm lấy áo khoác, vắt ở trong khuỷu tay, dẫm lên dép lê đi ra khỏi phòng. Tuy rằng Tang Diên đã tỉnh, nhưng bởi vì thời gian còn sớm, động tác của cô vẫn rất khẽ khàng theo thói quen.
Vốn tưởng rằng Tang Diên vẫn chưa ra khỏi phòng.
Nào biết Ôn Dĩ Phàm vừa bước vào phòng bếp, liền nhìn thấy anh đang dựa vào kệ bếp cạnh tủ lạnh, uống nước đá.
Tang Diên dường như cực kỳ thích quần áo sẫm màu, ngay cả quần áo ở nhà cũng không ngoại lệ. Áo thun thuần màu đen, quần dài cùng màu. Dáng vẻ anh thờ ơ, nhìn hơi mệt mỏi, như không ngủ tốt.
Lúc này anh đang cụp mắt, một tay cầm di động xem.
Thấy cô đi ra, anh cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt.
Ôn Dĩ Phàm từ tủ lạnh cầm một hộp sữa chua, cùng một túi bánh mì. Cô đóng cửa tủ lạnh, do dự giây lát, vẫn quyết định nói với anh chuyện tin nhắn ban nãy: "Anh tối hôm qua nhắn tin WeChat tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tang Diên nhướng mày, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô, rồi đột nhiên cười.
"Muốn làm như không có chuyện gì xảy ra sao?"
"......"
Nếu Ôn Dĩ Phàm không chắc chắn ngày hôm qua mình không uống rượu, cô sẽ cho rằng chính mình uống rượu rồi gây ra sự tình gì.
Trong chớp nhoáng, Ôn Dĩ Phàm nghĩ đến mốc thời gian 9 giờ.
Tối hôm qua cô về nhà, liền nói với anh là hôm nay mình muốn ngủ sớm, nhắc anh 9 giờ chỉnh âm thanh TV nhỏ lại một chút. Nhưng khi hai người bàn bạc việc thuê chung, cô đề ra yêu cầu là sau 10 giờ không được gây ồn ào.
Vậy là sớm một giờ so với quy ước.
Ôn Dĩ Phàm vốn không cảm thấy đây là chuyện to tát gì.
Nhưng Tang Diên người này từ trước đến nay thích chuyện bé xé ra to.
Có thể chuyện sớm một giờ này khiến tâm trạng anh không thoải mái.
"Tối hôm qua là tình huống đặc biệt," Ôn Dĩ Phàm giải thích, "Xin lỗi đã ảnh hưởng đến anh, về sau sẽ không có tình huống như vậy nữa. Cũng cảm ơn anh đã đồng ý nhân nhượng tôi."
"......" Tang Diên không nóng không lạnh mà thu lại ánh mắt: "Được."
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
"Chuyện này đối với tôi mà nói, không tính là chuyện nhỏ." Tang Diên nghiêng đầu, gằn từng chữ một, "Hy vọng về sau nếu em làm ra