Cánh môi Ôn Dĩ Phàm ấm áp và khô ráo, chạm nhẹ mà tựa như đóng dấu vào, bỏng cháy trên da anh.
Hô hấp của cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, thong thả mà đều đặn, như lông chim lướt qua. Trên người cô phảng phất mùi hoa hồng, giống như một loại thuốc mê, lan tràn bốn phía, lợi dụng mọi ngóc ngách mà nhiễu loạn tâm trí anh.
Ở khoảng cách gần, khi cô chớp mắt, lông mi khẽ quét qua một bên mặt anh. Va chạm như có như không, lại làm xúc cảm tăng lên, từng chút từng chút một, xé rách lý trí của anh.
Bàn tay của Tang Diên không thể khống chế mà nâng lên, nhưng rất nhanh, lại ngừng ở giữa khoảng không. Anh nhắm hai mắt, dùng hết toàn lực để khắc chế, lòng bàn tay dần dần nắm chặt, thu trở về.
Anh vẫn muốn làm một con người.
Hành động ngồi im không né tránh, đã là giậu đổ bìm leo.
Trong lúc này, Ôn Dĩ Phàm từ từ ngồi thẳng lại, kéo dài khoảng cách cùng anh.
Trên mặt cô không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, vẻ mặt bình tĩnh đến không chút gợn sóng, như người vừa mới cúi xuống hôn khóe môi anh không phải là cô. Cảnh tượng trước mắt lại trở về thời điểm vài phút trước .
Như không phát sinh bất kỳ chuyện gì.
"Này, Ôn Sương Hàng." Tang Diên giương mắt nhìn cô, giọng khàn khàn: "Em mới vừa hôn anh."
". . ."
Như là đã đến giờ.
Ôn Dĩ Phàm đứng lên, bắt đầu đi về phía phòng ngủ chính.
Sợ cô lại như lúc nãy suýt nữa đụng phải kệ sách, Tang Diên cũng đứng lên. Giọng anh rất nhẹ, như sợ làm cô thức giấc: "Em hôn anh rồi bỏ chạy sao?"
Ôn Dĩ Phàm chậm chạp đi về phía trước, lúc đi ngang qua phòng anh, lại ngừng một lúc.
"Nhưng con người anh ghét nhất là bị thua thiệt." Tang Diên dựa vào tường, chăm chú nhìn từng cử động của cô: "Cho nên em thiếu anh một lần."
". . ."
Cô lại tiếp tục đi về phía phòng ngủ chính.
Xác nhận cô sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì, Tang Diên mới dừng lại, không tiếp tục đi theo nữa. Ánh mắt anh thâm trầm, ung dung thong thả nói tiếp: "Chờ lúc em tỉnh táo, trả nợ lại cho anh."
------------------------------------
Vì trước đó thiếu ngủ nghiêm trọng, Ôn Dĩ Phàm ngủ đến mười giờ sáng hôm sau mới bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô mơ mơ màng màng tắt đồng hồ, lại nằm ở trên giường thêm một lúc, một hồi lâu sau mới khó khăn ngồi dậy.
Cô bình thản liếc mắt về phía cửa phòng theo thói quen, rất nhanh rồi thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Qua mấy giây, Ôn Dĩ Phàm lại chậm chạp ngước mắt lên, nhìn về phía cửa phòng.
Lúc này mới phản ứng được, ở vị trí kia trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cái ghế. Mí mắt cô giật giật, bỗng chốc thanh tỉnh, nhìn một vòng khắp phòng.
Liền nhìn thấy cái ghế đang được đặt ngay ngắn trước bàn trang điểm.
Như là trở lại vị trí vốn có của nó, nhìn qua không có gì không ổn cả.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm mờ mịt.
Chẳng lẽ ngày hôm qua cô quá mệt, nên trong đầu nghĩ là đã dời ghế qua, mà trên thực tế thân thể lại chưa làm hành động đó sao?
Hay là, cô lại mộng du?
Trong giây phút này, Ôn Dĩ Phàm thậm chí còn nghĩ nếu ở trong phòng cô có gắn một cái máy theo dõi, quay lại những hành động của cô lúc mộng du, thì cô sẽ không có cảm giác mờ mịt luống cuống, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì như thế này.
Nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, ít nhất Ôn Dĩ Phàm còn có thời gian để suy nghĩ vài câu ứng phó. Cô bò dậy, vừa cố gắng nhớ lại tối hôm qua cô có di chuyển cái ghế trước khi đi ngủ không, vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhưng chuyện này, càng cố nhớ lại càng không dám chắc.
Sửa soạn xong, Ôn Dĩ Phàm ra khỏi phòng. Bây giờ cũng không còn sớm, cô vào phòng bếp, định cầm một miếng sandwich rồi đi luôn, nhưng vừa vặn gặp phải Tang Diên đang ở bếp nấu mì.
Bước chân cô dừng lại.
Tang Diên ngước mắt, quét cô một cái.
". . ."
Cảm thấy không khí là lạ.
Cảm giác kỳ lạ mấy hôm trước ở trên người cô, lúc này giống như chuyển sang người Tang Diên. Nhưng vẻ mặt anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, cũng không chủ động nói chuyện, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Ôn Dĩ Phàm đóng cửa tủ lạnh, do dự hỏi: "Tôi ngày hôm qua. . ."
Tang Diên dùng đũa khuấy mì trong nồi.
Cô nhỏ giọng nói hết câu: "Mộng du sao?"
Tang Diên nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Vậy chắc là tôi không làm gì nhỉ?" Không đợi anh trả lời, Ôn Dĩ Phàm vội giành trước, lặp lại câu nói hôm trước: "Anh cứ làm như tôi nói trước đây, khi thấy tôi mộng du, anh cứ coi tôi như là không khí là được rồi. Nếu tôi đến gần anh, anh cứ cố gắng né tránh đi."
Nghe vậy, Tang Diên tắt lửa: "Tôi đây còn chưa nói gì đâu, sao em đã vội phủi sạch quan hệ rồi?"
Ôn Dĩ Phàm giải thích: "Không phải phủi sạch quan hệ, chỉ là nhắc nhở anh một chút thôi."
Tang Diên cầm nồi lên, thuận miệng nói: "Có ăn hay không?"
Ôn Dĩ Phàm đang muốn nói "Không ăn", dù sao thì đã sắp muộn giờ đi làm. Nhưng liếc nhìn mì trong nồi, do dự một chút, cô nghĩ ăn một chút cũng tốn không bao nhiêu thời gian: "Có ăn."
Tang Diên: "Tự cầm chén."
Ôn Dĩ Phàm từ tủ chén lấy ra hai cái chén, đi theo phía sau anh, tiếp tục khách sáo: "Vậy tối hôm qua cụ thể là tôi làm hành động gì, lúc ấy anh vẫn chưa ngủ sao?"
Cô nhớ bản thân mình đến gần hai giờ sáng mới ngủ.
Anh không thèm nâng mắt: "Nửa đêm đi vệ sinh."
Ôn Dĩ Phàm ngồi vào bên cạnh bàn ăn, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp. Thấy anh chỉ lo múc mì ra chén, nửa ngày cũng không lên tiếng, cô lại chủ động nói: "Tôi ngày hôm qua có, ừm, làm một ít hành động gì không thích hợp không?"
Đem chén mì đặt trước mặt cô, Tang Diên nhìn cô, cười như không cười: "Tối hôm qua sao?"
Ôn Dĩ Phàm: "Ừ."
Tang Diên dừng lại mấy giây, như là đang nhớ lại, sau đó nói: "Không có làm chuyện như trước đây."
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Anh lại bổ sung: "Nhưng mà."
Ôn Dĩ Phàm lập tức nhìn về phía anh.
Tang Diên cười: "Làm chuyện quá đáng hơn."
Ôn Dĩ Phàm: "?"
Chú ý đến sắc mặt của cô, Tang Diên nhíu mày: "Em cũng đừng có suốt ngày bổ não bằng những hình ảnh thiếu trong sáng đó!"
". . ."
Cô căn bản không nghĩ đến những chuyện đó mà! ! !
Ôn Dĩ Phàm cố lấy lại bình tĩnh, cảm giác bản thân sắp điên rồi, nhưng vẫn còn giữ được biểu hiện cực kỳ yên tĩnh, như hoàn toàn không xem đây là chuyện gì to tát. Cô mím môi, kiên nhẫn hỏi: "Cho nên là?"
"Tôi không muốn nói cụ thể," Tang Diên lười biếng nói: "Sợ sau khi em nghe xong, sẽ cảm thấy thế giới sụp đổ, không dám tin tưởng bản thân mình lại có một khía cạnh như vậy."
". . ."
Anh lại giở giọng thiếu đòn nói tiếp: "Tôi đây, chính là một người tri kỷ và khoan dung."
"Không sao đâu, anh cứ nói đi." Ôn Dĩ Phàm nén giận nói: "Tôi có thể tiếp nhận được."
Tang Diên nhìn cô, ánh mắt từ trên mắt cô trượt xuống, dừng lại nơi nào đó. Ánh mắt anh tối lại, nhẹ nhếch môi. Rồi rũ mắt, ngữ khí vừa vân đạm phong khinh, lại vừa tủi thân như mới bị khi dễ: "Tôi không thể nói nên lời."
Ôn Dĩ Phàm: ". . ."
Với tính cách này của anh,
Mà, cmn, còn có thứ không thể nói nên lời sao?
"Thôi như vậy đi," Tang Diên gõ nhẹ đầu ngón tay ở trên bàn, nói rõ ràng từng chữ: "Gần đây tâm trạng của tôi cũng không tệ lắm. Cho nên tạm thời cũng không muốn so đo những chuyện này với em."
". . ."
"Nhưng sau này, tôi sẽ bắt em từng khoản từng khoản đền bù lại."
Ôn Dĩ Phàm quả thực không thích cảm giác mang nợ người khác như thế này. Cô thành khẩn nói: "Bây giờ đền bù luôn có được không?"
Tang Diên ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc."
". . ."
"Mà phải đền bù như thế nào?"
Tang Diên không trả lời.
Tình cảnh bây giờ, khiến Ôn Dĩ Phàm nghĩ đến lần đầu tiên cô đến 'Tăng ca', thì lỡ lời gọi anh là ―― "Tang đầu bảng". Lúc ấy còn bị Tang Diên hiểu lầm là muốn đi 'chơi' anh.
Hành động của cô bây giờ, cũng thật giống như là 'chơi' vậy.
Cô làm chuyện không tốt, dù sao cũng phải đền bù tổn thất tinh thần cho anh.
Có phải ý anh là như vậy không?
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết mình làm ra những hành động như vậy thì có thể đền bù bằng cách nào đây, chỉ có thể nghĩ ra phương thức giải quyết có vẻ