". . ."
Ôn Dĩ Phàm không né tránh ánh mắt của anh, vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ?"
Tang Diên không lặp lại, vẫn cao cao tại thượng nhìn cô, trong mắt đầy vẻ dò xét. Khóe mắt Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thấy, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, từng nhịp từng nhịp một, rất đều đặn nhịp nhàng.
Như là đang suy nghĩ điều gì.
Dưới góc độ của cô, tiếng động này cũng tựa như tiếng gõ báo hiệu lăng trì.
Trong đầu Ôn Dĩ Phàm đang điên cuồng tìm cách ứng phó, vẻ mặt cô hơi ngây ra. Rồi như nghĩ ra điều gì, cô cong khóe môi, ngữ điệu ôn hòa giải thích: "Không phải chính anh mới vừa nói sao? Là tối qua tôi chỉ ôm anh một chút thôi."
Động tác gõ lên tay lái chợt dừng lại, mí mắt Tang Diên run run. Rồi như thừa nhận cách giải thích của cô, anh chỉ nhàn nhạt mà "A" lên, rồi sau đó dời mắt sang hướng khác.
Không hỏi đến nữa.
—— tẻ ngắt.
Mặc dù bây giờ Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn nói chuyện lắm. Nhưng đã lỡ diễn rồi thì phải diễn cho xong, cô hỏi anh: "Vậy tối hôm qua tôi có vén quần áo của anh lên sao?"
Tang Diên nhìn về phía trước: "Nhớ lầm."
". . ."
"Hình như là lần trước." Có lẽ là không muốn để cho bản thân nói trước sau mâu thuẫn, Tang Diên từ từ giải thích: "Dù sao thì cũng không phải chỉ xảy ra một lần hai lần, tôi cũng không thể mỗi lần đều nhớ rõ ràng."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm muốn nói là bản thân cô không thể nào làm những chuyện như vén quần vén áo anh được.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối qua lúc cô ôm anh, anh chỉ đứng yên cam chịu không phản kháng gì, lại cảm thấy vài lần trước cô mộng du, có thể là thật sự xảy ra những chuyện cô không thể nào tưởng tượng được.
Ôn Dĩ Phàm không dám bổ não nghĩ đến những hình ảnh kia, chỉ có thể gật đầu: "Thiệt thòi cho anh rồi."
". . ."
Suy nghĩ một chút, Ôn Dĩ Phàm muốn cho anh thấy sự chịu đựng này rồi sẽ có điểm cuối, nên trấn an anh một câu: " Chờ khi nào có thời gian, tôi sẽ đến bệnh viện khám một chút."
***
Đến dưới lầu đài truyền hình Nam Vu.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt cởi dây an toàn ra. Cô cũng không rõ Tang Diên định đến ‘Tăng Ca’, hay là bận công việc gì khác, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ nói: "Cám ơn anh, vậy tôi đi lên trước."
Tang Diên lười nhác mà ừ một tiếng.
Ôn Dĩ Phàm đang định mở cửa xe: "Anh đi đường cẩn thận nhé."
"Ôn Dĩ Phàm." Tang Diên bỗng nhiên gọi cô.
Nghe tiếng, Ôn Dĩ Phàm dừng tay lại, quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Anh thuận miệng nói: "Tóc bị dính cái gì kìa."
Ôn Dĩ Phàm lập tức giơ tay lên sờ sờ đầu, nhân tiện hỏi: "Chỗ này à?"
"Bên trái một chút."
Tay Ôn Dĩ Phàm di chuyển sang bên trái.
"Lên một chút."
Tay lại di chuyển.
"Sang phải đi."
Cô ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn không sờ thấy ‘cái gì’ mà anh nói.
Một giây sau, Ôn Dĩ Phàm nghe thấy Tang Diên mất kiên nhẫn ‘A’ lên một tiếng. Da đầu cô như căng lên, đang định chỉnh cái gương chiếu hậu trước mặt để nhìn một chút, thì cảm giác có gì đó chạm vào đầu cô.
Cô nhìn sang.
Chỉ thấy cánh tay của Tang Diên lúc này đang đặt lên đầu cô, như muốn giúp cô lấy đi vật dính trên tóc. Rồi sau đó còn rất không khách khí mà xoa xoa đầu cô, làm tóc cô loạn hết cả lên.
Như là đang trừng phạt cô cái tội chậm chạp lề mề.
Anh thu tay về, bắt đầu đuổi khách: "Đừng lề mề, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Nhìn theo tay anh, Ôn Dĩ Phàm do dự hỏi: "Dính cái gì vậy?"
"Không biết."
". . ." Ôn Dĩ Phàm không truy hỏi nữa, chỉ có thể nói lời cảm ơn.
Ôn Dĩ Phàm xuống xe, giơ tay lên vuốt vuốt chỉnh lại tóc, rồi đi về phía cửa. Vừa vặn gặp phải Mục Thừa Duẫn không biết đã đứng đó từ lúc nào, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: "Chị Dĩ Phàm, chào buổi sáng."
Cô gật đầu với anh: "Chào buổi sáng."
Đi lên lầu.
Ôn Dĩ Phàm nhớ lại động tác vừa rồi của Tang Diên, vô thức đưa tay xoa xoa đầu. Cô hơi mơ màng, như đang đắm chìm trong thế giới riêng, cũng không nghe thấy Mục Thừa Duẫn bên cạnh đang nói gì đó.
Qua một lúc sau.
Mục Thừa Duẫn gọi cô: "Chị Dĩ Phàm?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm hoàn hồn, "Ừ? Thế nào?"
Ngoại hình của Mục Thừa Duẫn rất thanh tú, khi cười lên trông rất đáng yêu. Anh không để ý đến chuyện Ôn Dĩ Phàm vừa mới thất thần, nhẹ nhàng lập lại một lần nữa: "Chị và Tang học trưởng đang tìm hiểu nhau sao?"
Ôn Dĩ Phàm chần chờ: "Không phải."
Mục Thừa Duẫn nhẹ nhàng thở ra: "Mới vừa rồi em thấy anh ấy đưa chị đi làm, còn xoa đầu chị, nên em mới tưởng rằng . ." Anh không nói hết câu, ngượng ngùng cười cười: "Là em quá nhiều chuyện rồi."
Xoa đầu?
Ôn Dĩ Phàm ngây ra.
Cô thu tay về, hồi tưởng lại cái ‘xoa đầu’ mạnh bạo của Tang Diên.
Có cảm giác, dùng từ ‘khuấy đầu’ để hình chung thì sẽ thích hợp hơn.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng không quá thân thiết với Mục Thừa Duẫn, thấy phủ nhận là đủ rồi, cũng lười giải thích nhiều. Cô không nói gì, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Hai người cùng đi vào phòng làm việc.
Về vị trí của mình, Ôn Dĩ Phàm mở máy tính lên. Cô tiện tay lật xem tài liệu trên bàn, ở bàn bên cạnh Tô Điềm đang uống cà phê, kéo ghế đến gần cô, nói: "Sao hôm nay cậu lại đến cùng với cún nhỏ vậy?"
Ôn Dĩ Phàm: "Vừa vặn gặp ở trước cửa."
"Vậy à." Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Tô Điềm cảm thấy áy náy: "Đúng rồi Tiểu Phàm, ly rượu hôm qua mình đưa cho cậu đó, hình như nồng độ cồn hơi cao. Lúc đầu mình tưởng là rượu trái cây nên mới đưa cho cậu."
Nhắc đến việc này, Ôn Dĩ Phàm lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Vẻ mặt cô chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường: "Không có chuyện gì, về đến nhà là mình đi ngủ liền, không có ảnh hưởng gì đâu."
Tô Điềm: "Không nhức đầu sao?"
Ôn Dĩ Phàm không cảm thấy có gì khó chịu, cười nói: "Không."
Tô Điềm ngáp một cái: "Mình thấy hôm nay có nhiều người uể oải không làm việc nổi, ngày hôm qua đúng là cũng phóng túng quá mức. Mình bây giờ buồn ngủ muốn chết, cực kỳ hối hận là hôm qua không về chung với cậu luôn."
"Khó lắm mới có dịp ra ngoài buông lỏng một chút, " Ôn Dĩ Phàm nói: "Chơi vui vẻ là được rồi."
Đề tài này cũng không kéo dài được bao lâu, một lát sau, Tô Điềm kể với cô một chuyện khác: "Cậu còn nhớ lúc trước mình định giới thiệu bạn mình để thuê chung nhà với cậu đó? Sau đó bạn cùng phòng của cậu không dời đi, nên cô ấy tự lên mạng tìm người thuê chung, là một nam sinh viên."
"Sinh viên sao?" Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, "Sao lại không ở ký túc xá trong trường?"
"Hình như là chơi trò ‘Chủ bá’ hay là gì đó, không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng làm việc và nghỉ ngơi." Tô Điềm nói, "Bạn mình lúc trước ngày nào cũng than phiền với mình, là người sinh viên đó ăn ở mất vệ sinh lắm."
"Sao vậy?"
"Bạn cùng phòng của cậu có giống như vậy không?" Nói đến đây, Tô Điềm hơi hiếu kỳ, từng cái từng cái phun ra: "Nào là chén đũa dùng hết rồi cũng không chịu rửa, chất thành đống, làm bồn rửa chén dính đầy dầu mỡ. Quần áo bẩn để hai tuần mới giặt một lần, quần lót với vớ cũng ném vào máy giặt. Chưa bao giờ quét dọn vệ sinh, có lúc đi vệ sinh xong cũng quên dội nước. . ."
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Không."
So ra, Tang Diên sinh hoạt vô cùng sạch sẽ.
Trong lòng cô cảm thấy mình thật may mắn, bổ sung một câu: "Bạn cùng phòng của mình tốt vô cùng."
"Vậy vận khí của cậu khá tốt đấy." Tô Điềm cười lên, nói tiếp, "Vậy mà cậu có ngờ được không, vài ngày trước, bạn của mình đến nói với mình, là cô ấy hình như thích cậu sinh viên ấy rồi."
Chuyển biến này làm Ôn Dĩ Phàm ngẩn ra: "A?"
"Cô ấy nói là cậu sinh viên này chẳng qua là bị trong nhà nuông chiều, nên không đụng đến việc nhà. Nhưng chỉ cần cô ấy đề nghị, thì anh ta sẽ nghe theo, về sau cũng không tái phạm nữa." Tô Điềm nói: "Dù sao thì bây giờ chỉ toàn là khen thôi, giống như hồi trước chê bai nôn ọe là người hoàn toàn khác vậy."
". . ."
"Dù sao thì mình thấy chủ yếu vẫn là cậu sinh viên này dáng dấp thật đẹp trai. Nếu tìm được người đẹp trai như vậy, mình cũng muốn thuê chung." Tô Điềm than thở, phát biểu cảm nghĩ: "Cho nên hai người khác phái thuê chung, ở chung lâu ngày, có phải rồi sẽ ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ không."
Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: "Cũng không nhất định đâu."
Tô Điềm nhìn cô: "Sao cậu lại phủ định nhanh như vậy."
". . ."
"À mà mình cũng chưa hỏi cậu," đang nói, Tô Điềm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, "Bạn cùng phòng của cậu là nam hay nữ vậy? Mình nhớ là do Vương Lâm Lâm giới thiệu cho cậu?"
Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, vẫn là không nói dối: "Nam."
"Con bà nó," Tô Điềm kinh ngạc, "Đáng tin không?"
"Ừ."
Có thể vì phản ứng vừa rồi của Ôn Dĩ Phàm rất quả quyết, Tô Điềm vô thức suy đoán người bạn thuê chung của cô chắc rất xấu trai, nói tiếp: "Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cậu có chắc là anh ta không có ý định xấu với cậu không?"
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
Nhìn chăm chú vào mặt Ôn Dĩ Phàm, Tô Điềm rất không yên tâm: "Mình thấy người khác phái mướn chung cũng là bình thường. Dù sao thì cậu phải chú ý, chuyện gì cũng phải có chút phòng bị."
Nghĩ đến Tang Diên bị mình chiếm hết tiện nghi, trong lòng Ôn Dĩ Phàm lại dâng lên cảm giác chột dạ, thấy chính mình mới là kẻ mang ‘ý định xấu’. Cô không dám nói ra, mặt không đổi sắc mà nói: "Mình biết rồi."
***
Ôn Dĩ Phàm vốn tưởng rằng Tang Diên chẳng