Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh nhàn nhạt, như trấn an cô, là chuyện tối qua không ảnh hưởng chút nào đến anh.
"Với quan hệ của hai chúng ta," Tang Diên thu tay về, nói chầm chậm: "không phải là anh muốn cho ai thứ gì cũng phải có sự đồng ý của em sao?"
"Ừ?"
"Nếu không thì," Tang Diên cà lơ phất phơ nói: "không phải là thiệt thòi cho em sao?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra, suy nghĩ một chút lời anh nói, rồi rất thành khẩn trả lời: "Em không như vậy đâu, tài sản của anh muốn dùng làm gì là quyền tự do của anh. Anh nghĩ thế nào hay muốn dùng thế nào không cần hỏi ý em."
Tang Diên nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, nhìn cô.
Yên lặng trong chốc lát.
Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mình mà không nói lời nào, Ôn Dĩ Phàm cũng không hiểu ý anh lắm. Cô đặt đũa xuống, chần chờ hỏi: "Vậy là anh muốn quản lý tài sản của em sao?"
". . ."
"Cũng được, nhưng em cũng không có nhiều." Mặc dù cô đã chuyển sang chính thức rồi, tiền lương đã cao hơn trước một chút, nhưng trừ các khoảng chi tiêu sinh hoạt, cô cũng không còn dư lại bao nhiêu tiền: "Vậy tối nay em đưa thẻ ngân hàng cho anh nhé?"
Tang Diên vẫn chăm chú thẳng tắp nhìn cô.
Như là đang suy tư, tại sao trên đời này lại tồn tại một người không hiểu chút phong tình nào như vậy.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Vậy anh có thể sẵn dịp quản lý tiền bạc giúp em, em không giỏi chuyện này."
Tang Diên mỉm cười, dùng sức bóp mặt cô: "Nghĩ hay quá nhỉ."
***
Ăn điểm tâm xong cũng gần đến giờ Tang Diên phải đi làm.
Ôn Dĩ Phàm đứng dậy, theo thói quen kiểm tra túi xách trước khi ra ngoài. Không nhìn thấy bút ghi âm, cô bảo Tang Diên chờ một chút, lại quay về phòng, rất nhanh đã tìm thấy bút ghi âm ở trên bàn trang điểm.
Đang định ra khỏi phòng, trong chớp mắt, Ôn Dĩ Phàm thoáng nhớ lại chuyện gặp Xa Hưng Đức. Động tác của cô hơi ngập ngừng, do dự mở ngăn kéo ra.
Rồi sau đó, lấy bình xịt hơi cay từ bên trong ra, bỏ vào túi xách.
Sau mấy ngày, Ôn Dĩ Phàm lại lục tục hỏi Tang Diên, Xa Hưng Đức có đến quán bar của anh không. Nhưng Tang Diên bận rộn công việc, lâu lâu mới ghé qua "Tăng ca" một lần, nên cũng không rõ ràng tình huống.
Nhưng theo Hà Minh Bác nói, thì hình như là không có.
Cho dù có, thì cũng không gây sự ồn ào gì, chỉ là lấy danh nghĩa khách hàng đến quán uống rượu thôi.
Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới thoáng yên tâm. Cô nghĩ Xa Hưng Đức đại khái cũng tự biết mình, không dám tuỳ tiện đến địa bàn của người khác gây chuyện, đã bị tống cổ ra ngoài một lần, chắc lần sau sẽ không dám đến nữa.
Thêm vào đó, gần đây Ôn Dĩ Phàm phải thường xuyên ra ngoài đưa tin, tan tầm thường được đưa về bằng xe công vụ, nên cũng không nhìn thấy Xa Hưng Đức nữa.
Chuyện ngày đó gần như không gây ra bất kỳ sóng gió gì.
Ôn Dĩ Phàm dần dần vứt lại sau đầu.
Mục Thừa Duẫn đưa đơn xin nghỉ việc đến một tháng sau mới được xét duyệt. Ngoại hình của anh rất đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn nhiệt tình, nên mọi người trong tổ rất quý mến anh. Cũng vì vậy, ngày anh chính thức nghỉ việc, những người khác trong tổ đặc biệt tổ chức liên hoan một bữa để tiễn anh.
Định đợi tất cả mọi người tan việc, sẽ đến một quán thịt nướng ở gần công ty để ăn khuya.
Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa viết xong bản thảo, nên nói mọi người cứ đi trước. Đến lúc cô hoàn thành xong mọi việc, cũng đã gần mười giờ tối. Tắt máy tính xong, cô cầm túi xách rồi ra khỏi công ty.
Quán thịt nướng nằm ở khu ẩm thực gần đó, đi bộ mất khoảng mười phút.
Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại ra, vừa đi vừa mở WeChat. Thấy tin nhắn Tang Diên mới vừa gởi đến nói sẽ đến đón cô, cô mỉm cười, đang định trả lời là cô sẽ về muộn một chút. Nhưng chữ còn chưa gõ xong, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói đàn ông thô ráp nặng nề.
"Sương Hàng này."
Đầu ngón tay Ôn Dĩ Phàm dừng lại, quay đầu, đúng như dự đoán chính là Xa Hưng Đức. Hắn đang đứng dựa vào cây cột bên đường, không một tiếng động, cũng không biết là đã ở chỗ này chờ bao lâu rồi.
Vẻ mặt cô lạnh băng, dời ánh mắt, giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Một giây tiếp theo, Xa Hưng Đức liền theo sau, lại một lần nữa bắt lấy cánh tay cô. Trên người hắn phả ra mùi rượu và thuốc lá hỗn tạp, còn kèm theo mùi mồ hôi, làm Ôn Dĩ Phàm như muốn nôn.
Ôn Dĩ Phàm cố gắng tránh thoát, cảnh giác lùi về phía sau vài bước, tay cũng đưa vào trong túi xách.
Xa Hưng Đức thu tay về, bắt đầu tươi cười: "Làm gì vậy, mỗi lần thấy cậu thì đều có thái độ này."
Ôn Dĩ Phàm nhìn hắn chằm chằm: "Ông muốn làm gì?"
"Không phải là nhiều năm chúng ta không gặp sao?" Xa Hưng Đức dùng sức gãi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt giống hệt trước kia: "Những năm này cháu sống tốt nhỉ, còn có bạn trai nhà giàu là chủ quán bar nữa."
". . ."
"Cậu nói vậy không đúng sao? Cháu cố lấy lòng anh ta đi, để anh ta cho cháu nhiều thứ tốt." Xa Hưng Đức nói: "Ngày xưa cậu nói thì không chịu nghe, còn đòi đi học đại học làm gì, không phải là bây giờ cũng dựa vào cách này để kiếm tiền sao?"
Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt, cảm thấy đám người này như giòi bọ vậy, khiến cô chán ghét đến cực điểm, nhìn đến chỉ sợ bẩn mắt mình. Cô mím môi, bình tĩnh nói ra hai chữ.
"Cút đi."
Xa Hưng Đức cũng không giận, lại tiến lên kéo cô, nói tiếp: "Thế nào? Lại không thích nghe sao? Sương Hàng, không phải cháu đang sống rất tốt sao? Lúc ấy cậu bị cháu hại đến thảm, công việc cũng bị mất, hàng xóm bàn tán không ngốc đầu lên được. Vậy mà cháu còn —— "
Ôn Dĩ Phàm cứng người lại, cảm thấy bản thân đã nhẫn nhịn đến cực điểm.
Vừa vặn mò thấy bình xịt hơi cay trong túi xách, cô đang muốn lấy ra, ngay lúc đó, lực kéo trên cánh tay chợt buông lỏng. Trước mặt Ôn Dĩ Phàm xuất hiện một bóng lưng cao lớn, che lấy cô, lớn tiếng mắng: "Ông làm gì đó!"
Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm hơi dồn dập, cô vô thức ngẩng đầu.
Là Mục Thừa Duẫn.
Thấy có người khác xuất hiện, Xa Hưng Đức vẫn không cảm thấy có gì không đúng. Hắn vẫn cười rất tươi, trên mặt dày đặc nếp nhăn: "Tôi không làm gì cả, tôi chỉ nói chuyện với cháu tôi thôi."
Mục Thừa Duẫn quay đầu nhìn cô: "Chị Dĩ Phàm, chị biết người này sao?"
Ôn Dĩ Phàm cố khôi phục tâm trạng: "Không biết."
Nghe vậy, Mục Thừa Duẫn nhìn về phía Xa Hưng Đức, vẻ mặt rất khó chịu: "Chị ấy nói không biết, ông có đi hay không?"
Xa Hưng Đức lại nhìn Ôn Dĩ Phàm một cái. Tròng trắng của hắn vàng ố, con ngươi cũng đục ngầu. Rồi sau đó, hắn lùi về phía sau vài bước, khẽ thở dài: "Chàng trai, tôi thật sự là cậu của cô ấy."
". . ."
"Hai chúng tôi có hiểu lầm," Xa Hưng Đức lại nói: "nên cô ấy giận dỗi tôi thôi."
Mục Thừa Duẫn xem như không nghe thấy: "Chị Dĩ Phàm, đi thôi. Mọi người đang đợi chị."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Hai người một trước một sau đi về phía quán thịt nướng.
Mục Thừa Duẫn đi ở phía sau Ôn Dĩ Phàm, như đề phòng Xa Hưng Đức sẽ tiến lên làm gì đó.
Xa Hưng Đức cũng không đi theo nữa.
Đi được một đoạn.
Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu, nói cám ơn anh, sau đó nói: "Sao em lại quay lại?"
Mục Thừa Duẫn lúng túng gãi đầu một cái: "Em để quên tai nghe ở công ty."
"Ừ?" Ôn Dĩ Phàm hỏi, "Vậy bây giờ em có định quay lại lấy không?"
"Được rồi, không sao đâu." Mục Thừa Duẫn nói, "Em cũng lười đi, đợi sau này em nhờ Đại Tráng lấy giúp là được rồi."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, thất thần ừ một tiếng.
"Chị Dĩ Phàm, gã đàn ông đó là ai vậy?" Chú ý đến vẻ mặt của cô, Mục Thừa Duẫn dè dặt nói: "Người mà em thấy lúc trước đến tìm chị hình như chính là người này."
Ôn Dĩ Phàm cũng đoán được, lúc này nghe anh nói như vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ cười cười.
Mục Thừa Duẫn cũng không tiếp tục hỏi nữa: "Sau này chị rời công ty thì nhớ cẩn thận một chút, có vẻ như hắn không phải chỉ đến một lần đâu. Về sau tan việc thì chị nói anh Diên đến đón chị đi."
"Ừ." Ôn Dĩ Phàm không muốn nói đến chuyện này nữa, ngữ điệu ôn hoà hỏi anh: "Nghe nói em ký hợp đồng với một công ty điện ảnh rất tốt? Chúc mừng em nhé."
Mục Thừa Duẫn ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Cám ơn chị Dĩ Phàm."
Ôn Dĩ Phàm cười: "Em thích làm diễn viên sao?"
"Dạ," nói đến chỗ này, ánh mắt Mục Thừa Duẫn cũng sáng lên: "Lần đầu tiên đóng phim là do bạn bè kéo em đi thử vai, không ngờ lại được nhận, hơn nữa toàn bộ quá trình quay phim em đều thấy rất vui."
"Vậy thì thật tốt."
"Chị Dĩ Phàm, còn chị thì sao?" Mục Thừa Duẫn tán gẫu cùng cô: "Chị là vì yêu thích nên mới trở thành phóng viên sao?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm ngẩn ra, ngẩng đầu.
"Thế nào?" Mục Thừa Duẫn hơi lúng túng, "Em không nên hỏi vấn đề này sao?"
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần: "Không phải."
Mục Thừa Duẫn nhẹ nhàng thở ra.
"Cũng chỉ là công việc thôi." Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời chung chung: "Không thể nói thích, nhưng cũng không ghét."
***
Đến quán thịt nướng rồi, Ôn Dĩ Phàm mới nhớ nhắn tin trả lời Tang Diên. Cô gởi định vị cho anh, rồi sau đó nói sơ lược thời gian, bảo anh nếu tan việc sớm thì không cần ghé qua đây.
Bữa tiệc chia tay này đến hơn mười một giờ mới kết thúc.
Ôn Dĩ Phàm và đồng nghiệp cùng nhau đi ra khỏi phố ẩm thực, bỗng nhiên chú ý thấy xe của Tang Diên đang dừng ở gần đó. Cô hơi ngạc nhiên, vội chào tạm biệt mọi người rồi chạy đến.
Ôn Dĩ Phàm thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi: "Anh mới vừa tăng ca xong, hay là mới từ 'Tăng ca' đến?"
"Mới vừa tan việc." Tang Diên nhìn một vòng ra bên ngoài: "Hôm nay là tiệc chia tay ai vậy?"
"Mục Thừa Duẫn." Ôn Dĩ Phàm thành thật nói, "Cậu ấy đưa đơn xin nghỉ việc từ trước rồi, hôm nay mới chính thức nghỉ. Cho nên mọi người mới tổ chức liên hoan chia tay."
Tang Diên ồ lên, bĩu môi, ngữ điệu như muốn gây sự: "Nên có người đau lòng phải không?"
".