Nhận ra được tình huống không đúng, bạn bè của Xa Hưng Đức ngơ ngác nhìn nhau. Chắc vì đợi đã lâu, lại thấy cục diện này hơi mất mặt, nên người có vóc dáng gầy gò ngồi bên cạnh hắn không nhịn được hỏi: "Anh Đức, chuyện này là sao?"
Người này vừa nói xong, những người còn lại cũng mồm năm miệng mười lên tiếng trách móc.
"Chính anh nói là mời khách nên bọn tôi mới đến."
"Không có tiền thì đừng khoe khoang khoác lác chứ! Người ta đâu có biết anh là ai!"
" Được rồi, đi thôi đi thôi."
Xa Hưng Đức không nén được giận, gượng gạo cười cười: "Không phải ——", thấy những người khác thật sự đứng dậy chuẩn bị đi, hắn hơi nóng nảy, nhìn về phía Tang Diên: "Báo cảnh sát cái gì chứ! Chút tiền này cũng không muốn bỏ ra, anh như vậy mà còn muốn yêu đương với cháu gái tôi sao? !"
Tang Diên lười để ý đến hắn, tiếp tục nói với Dư Trác: "Có báo không?"
Dư Trác lập tức móc điện thoại trong túi ra: "Lập, lập tức."
"Đợi một chút !" Vẻ mặt Xa Hưng Đức ngày càng cứng ngắt, giọng điệu cũng mất đi vẻ nịnh hót lúc nãy, hùng hùng hổ hổ nói: "Anh có bị bệnh không? Chỉ là vài ngàn đồng thôi, tôi con mẹ nó thiếu gì vài ngàn đồng này. . ."
Động tác của Dư Trác cũng dừng lại.
Tang Diên không hé răng, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Tôi trả! Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn uống tiếp, vẫn còn muốn ở đây tiêu tiền!" Xa Hưng Đức rõ ràng cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận nói: "Tại sao anh lại đem nhiều người như vậy đến ảnh hưởng tôi và bạn bè tôi uống rượu?"
Tang Diên hoàn toàn không dao động, vẻ mặt thoáng giãn ra: "Xin lỗi, xem ra là tôi hiểu lầm. Vậy chúc quý khách tiêu tiền vui vẻ."
Nói xong, Tang Diên nói khẽ với Dư Trác: "Bảo Đại Quân để mắt đến hắn."
Anh cũng không đứng ở đây nữa, xoay người đến ngồi trước quầy bar. Hà Minh Bác theo thói quen rót một ly rượu đặt trước mặt anh, rồi nhìn về phía Xa Hưng Đức, sẵn dịp hỏi: "Anh, chuyện gì vậy? Lại là người này?"
Tang Diên không uống, quét mắt nhìn điện thoại, thờ ơ nói: "Đến gây chuyện thôi."
Hà Minh Bác lại hỏi: "Không phải đó là cậu của chị dâu sao?"
". . ." Tang Diên nâng mắt, chầm chậm nói: "Chị dâu của cậu không biết hắn."
Khi Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, vừa vặn gặp Phó Tráng đi ra ngoài phỏng vấn trở về.
Anh đang nghịch chai nước trên tay, vừa nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm đã theo thói quen chạy đến nói chuyện với cô: "Chị Dĩ Phàm, chị chuẩn bị tan việc à? Anh Tang Diên đến đón chị sao?"
Ôn Dĩ Phàm cười: "Ừ."
"Em có nghe Mục Thừa Duẫn nói, là có người quấy rối chị. Thật là mẹ nó đáng sợ quá." Phó Tráng thì thầm, "Chị sau này tan việc phải chú ý một chút, nếu anh Tang Diên không có thời gian đến đón chị, thì chị cứ nói với em một tiếng, em đưa chị về."
Ôn Dĩ Phàm đứng dậy: "Không có chuyện gì đâu."
Phó Tráng rất khoa trương: "Tại sao lại không có! Gần đây em cũng thấy có người lảng vảng gần đây, nhưng cũng không biết có phải là hắn không. Em có hỏi bảo vệ ở dưới lầu, thì họ nói là mỗi lần hắn đi ngang thì có nhìn lên lầu, nhưng cũng không đứng lâu."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm dừng bước lại.
Phó Tráng có vẻ lo lắng: "Chị, chị rất đẹp, hơn nữa lại hay tan việc muộn. Khu vực gần đây lại toàn là quán rượu, chị phải cẩn thận một chút mới được."
Ôn Dĩ Phàm nhấp môi, sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, cười với anh.
"Chị biết rồi."
***
Ra khỏi đơn vị.
Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy xe của Tang Diên ở vị trí quen thuộc. Cô đi qua ngồi lên ghế phó lái. Cô nhìn về phía Tang Diên, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, trừng mắt: "Anh uống rượu?"
Tang Diên khởi động xe: "Không đâu."
"Có phải anh vừa tụ tập với nhóm Tô Hạo An không? Thêm một thời gian nữa rồi anh cũng không cần đến đón em mỗi ngày đâu." Ôn Dĩ Phàm nhẩm tính một chút số tiền cô đang gởi ở ngân hàng, nghiêm túc nói, "Em thấy giá xe đang giảm, nên định mua một chiếc. Đến lúc đó em có thể tự lái xe đi làm, hơn nữa cũng thuận tiện cho công việc của em hơn."
Tang Diên liếc nhìn cô: "Định khi nào thì đi chọn?"
Ôn Dĩ Phàm ôn tồn nói: "Đợi đến ngày em được nghỉ đi."
Tang Diên: "Được, đến lúc đó anh đi chung với em."
Ôn Dĩ Phàm cười: "Được."
Bên trong xe lại rơi vào yên lặng.
Đi thêm một đoạn, Tang Diên chợt hỏi: "Ôn Sương Hàng, sao anh có cảm giác gần đây cảm xúc của em không ổn lắm?"
Ôn Dĩ Phàm đang ngẩn người, nghe anh nói vậy lập tức hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn về phía Tang Diên, chậm chạp A lên một tiếng, thấp giọng giải thích: "Khoảng thời gian này việc trong đài hơi nhiều. Em sẽ cố gắng sắp xếp một chút, thêm một thời gian ngắn nữa là ổn thôi."
Tang Diên tựa như sẵn dịp trò chuyện với cô: "Em không thích công việc này sao?"
"Không phải, hơn nữa đâu có ai thích công việc của mình chứ." Ôn Dĩ Phàm cũng không biết bản thân có biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng không, cô rất sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tang Diên, cô vô thức mỉm cười: "Em về nhà ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Tang Diên lại tranh thủ nhìn cô một cái, không tiếp tục hỏi nữa.
"Ừ, về rồi ngủ sớm một chút."
Chuyện Xa Hưng Đức nhiều lần đến đài tìm cô, đối với Ôn Dĩ Phàm cũng giống như là một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào. Dù cô cố gắng không để ý đến, nhưng vẫn có thể nhận thấy cảm xúc của mình có sự thay đổi rõ rệt.
Ngay cả việc đi vào giấc ngủ cũng khó khăn hơn trước.
Ôn Dĩ Phàm không nói chuyện này với bất kỳ ai.
Cô cảm thấy khó có thể mở miệng, cũng không muốn đề cập đến.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy chỉ cần giống như trước là tốt rồi.
Cô chỉ muốn tránh thật xa, không muốn liên quan gì đến những người này nữa, cô muốn sống cuộc sống của chính mình, không phải chịu sự ảnh hưởng của bọn họ.
Cô và những người này không có bất kỳ quan hệ gì.
Ôn Dĩ Phàm từ trước kia đến bây giờ, vẫn ôm suy nghĩ như vậy.
Nhưng suy nghĩ này, vào một buổi tối, đã bị một tin nhắn của Triệu Viện Đông đánh vỡ.
Ôn Dĩ Phàm vốn không định mở ra xem. Nhưng nhìn thấy hai chữ 'quán bar', cô mơ hồ có dự cảm không tốt. Không đợi bản thân kịp phản ứng, cô đã nhấn mở ra.
【 A Hàng, con có bạn trai là chủ quán bar sao? Nhưng sao lúc trước mẹ lại nghe Giai Giai nói, là con đang yêu đương với trưởng phòng của con bé? Hôm nay bác gái con gọi điện thoại cho mẹ, nói là em trai của bác có đi gặp bạn trai con. Nói là chỉ muốn giới thiệu bạn trai con với bạn bè, nhưng thái độ của bạn trai con không tốt, còn lấy tiền rượu rất đắt nữa. A Hàng, con nói với bạn trai con, là phải cẩn thận tự bảo vệ bản thân.】
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào tin nhắn này, đầu óc chợt trống rỗng. Cô không biết chuyện này là do Xa Nhạn Cầm bịa ra, hay là thật có chuyện như vậy. Dù sao thì cô chưa bao giờ nghe Tang Diên đề cập đến.
Một lúc lâu sau, Ôn Dĩ Phàm buông điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc này, Tang Diên vừa tắm xong, đang ngồi ở ghế sofa chơi game. Tóc anh vẫn còn ướt, da anh ở dưới ánh đèn hắt lên màu trắng lạnh. Vẻ mặt anh vẫn lười nhác qua loa, như chỉ tùy tiện tìm chuyện làm để giết thời gian.
Ôn Dĩ Phàm đi qua ngồi ở bên cạnh anh.
Tang Diên nâng mi lên: "Mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?"
"Tang Diên," Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, cố gắng hết sức để giữ giọng nói bình tĩnh: "Cái người tự xưng là cậu em đó, hắn có đến quán bar tìm anh sao?"
Tang Diên hoàn toàn ngừng động tác trên tay lại: "Ai nói với em?"
". . ."
Câu này cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Cô thậm chí không cần hỏi tiếp, cũng có thể đoán được Xa Hưng Đức sau đó đã gây chuyện.
Chắc chắn là đòi tiền anh, lấy danh nghĩa là cậu của cô. Hoặc là đến ăn uống rồi làm ầm lên không chịu trả tiền, để Tang Diên phải rơi vào tình huống khó xử trong mắt mọi người.
Lẽ ra anh không nên gặp những chuyện như vậy.
Tại sao anh phải vì cô mà rơi vào tình huống đó chứ.
Cổ họng Ôn Dĩ Phàm nghẹn lại, không thể nói nên lời. Cô rũ mắt, vô thức nắm chặt tà áo, rất nhẹ thốt lên: ". . . Xin lỗi, em sẽ nói với bọn họ."
Chú ý đến cảm xúc của cô, Tang Diên cau mày, lập tức ném điện thoại sang một bên. Anh nghiêng đầu quan sát biểu cảm của cô, chần chừ hỏi: "Ôn Sương Hàng, em xin lỗi chuyện gì?"
Ôn Dĩ Phàm nhìn vào mắt anh, vẻ mặt ngơ ngẩn.
"Khách đến quán bar vốn là tốt xấu lẫn lộn, đây là chuyện xảy ra gần như mỗi ngày." Tang Diên hiếm khi kiên nhẫn, nghiêm túc giải thích với cô, "Anh căn bản là không để chuyện này trong lòng, hiểu không?"
". . ."
Trong thoáng chốc, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như bản thân mình quay trở lại