Khó Dỗ Dành

Tất cả nguyện vọng của em đều sẽ được thực hiện


trước sau

Trong khoảnh khắc, dòng ký ức như kéo cô về phía trước.

Đêm sinh nhật cô, anh cõng cô, nhẹ giọng nói: "Ôn Sương Hàng, em cầu nguyện đi."

Bay đến Nghi Hà tìm anh lần đó, hai người ở khách sạn, sau khi nghe cô kể xong mọi chuyện, anh trịnh trọng nói: "Anh tha thứ cho em."

Nhìn thấy vết thương do Xa Hưng Đức gây ra cho cô, dáng vẻ Tang Diên trầm lặng như bất lực: "Em có thể cân nhắc đến cảm giác của anh không?"

Lại tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hai người chính thức ở bên nhau, Tang Diên bỗng nhiên xuất hiện ở quán mì. Trong màn mưa, anh rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt vẫn gợi nhớ hình ảnh của cậu thiếu niên năm xưa: "Nhiều năm như vậy, anh chỉ thích mình em."

Sau khi Hướng Lãng về nước, cả nhóm ăn tối xong rồi chơi trò chơi, anh chọn được câu hỏi: "Lần gần đây nhất đi máy bay là đi đến đâu?". Anh đã trả lời thẳng thắn, không chút gợn sóng mà nói ra hai chữ "Nghi Hà".

Lại trước nữa.

Vì nhiều chuyện ngoài ý muốn, Tang Diên đột nhiên trở thành bạn thuê chung nhà với cô, cũng vì vậy, mà hai người tranh chấp một phen. Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói không hề có độ ấm: "Nhưng thật không ngờ, trong lòng em lại nghĩ tôi là người chung tình như vậy."

Cho đến.

Lần gặp lại đầu tiên, ở Tăng Ca. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, ném áo khoác về phía cô, lại như đối xử với người xa lạ mà tự giới thiệu: "Tôi là chủ quán bar này, họ Tang."

......

Cùng lúc đó, Tang Diên trên tay bưng một cái chén bước vào phòng. Chú ý thấy trên mặt đất đầy báo và đồ đạc, cùng với tấm ảnh trên tay Ôn Dĩ Phàm, anh hơi sửng sốt, nhưng không có vẻ gì là lúng túng vì bị nhìn thấy bí mật, anh chỉ nói: "Sao lại ngồi dưới đất rồi?"

Ôn Dĩ Phàm ngước mắt nhìn anh.

Tang Diên đi đến bên cạnh cô, đưa tay về phía cô: "Đứng dậy nhanh lên."

Ôn Dĩ Phàm không nhúc nhích, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Anh vẫn luôn đến Nghi Hà tìm em sao?"

"Ừ." Tang Diên thừa nhận, "Không phải anh đã nói với em rồi sao."

"Cái gì?"

Tang Diên không nói tiếp nữa, lấy một tấm đệm mềm ở bên cạnh đưa cho cô: "Lót đi." Rồi sau đó, anh lại đưa chén nước đường đỏ qua, rút tấm ảnh trong tay cô đi: "Uống trước đi, lát nữa sẽ bị nguội."

Ôn Dĩ Phàm nghe lời, đưa tay ôm lấy chén, rũ mắt, hốc mắt dần dần đỏ lên. Cảm giác áy náy cực độ ập đến, làm cô không có can đảm nhìn thẳng vào Tang Diên.

Cô muốn nói là, sao anh đến mà không nói cho em biết.

Nhưng cô lại nghĩ đến những lời mà mình đã nói ngày đó.

Ôn Dĩ Phàm cúi đầu, chậm rãi nói: "Anh đến tìm em làm gì......"

Cô đã nói đến như vậy rồi.

Nói quá đáng như vậy.

Tang Diên cong khóe môi, bộ dáng ung dung thong thả trả lời: "Không phải là đã nói với em rồi đó sao?"

Rồi sau đó, anh lại bổ sung một câu: "Tự mình nhớ lại xem."

Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm vào chén đường đỏ trong tay, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh ngày Ôn Lương Triết qua đời, Tang Diên ở trạm xe buýt nói với cô.

—— "Mình không phải là người biết ăn nói, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu."

Anh sẽ luôn ở bên em.

Dù em có biết hay không.

Dù anh đã nói, sẽ không quấn lấy em nữa.

Nhưng vẫn như cũ, sẽ tuân theo lời hứa.

Ở một nơi em không nhìn thấy.

Ôn Dĩ Phàm siết chặt chén nước đường đỏ trên tay, ngơ ngẩn uống từng ngụm. Theo động tác nuốt xuống, nước mắt cũng rơi theo, rớt vào trong chén. Cô cố nhấp môi, rồi lại uống một ngụm.

Nhìn thoáng ra dáng vẻ của cô, Tang Diên quay đầu đi, nửa đùa nói: "Không phải chứ, khó uống như vậy sao?"

"......"

"Ôn Sương Hàng, không được khóc, có nghe thấy không? Có chuyện gì đâu mà khóc chứ?" Tang Diên không tránh đề tài này nữa, anh duỗi tay giúp cô lau nước mắt: "Trước khi yêu anh thì gặp chuyện gì cũng không khóc, còn hiện tại thì khóc bao nhiêu lần rồi. Em như vậy thì anh thành cái dạng gì đây?"

Ôn Dĩ Phàm không hé răng, vừa khóc vừa uống nước đường đỏ.

Nhìn cô chăm chú, Tang Diên vừa đau lòng lại vừa cảm thấy hơi buồn cười: "Em tủi thân gì đây? Không muốn uống thì đừng uống, có đáng để vừa khóc vừa uống không?"

Ôn Dĩ Phàm dừng động tác lại, nghẹn ngào nói: "Em... Lễ tốt nghiệp hình như em nhìn thấy anh, nhưng em cảm thấy anh sẽ không đến... Nên em nghĩ mình nhìn lầm......"

"Như vậy không phải là tốt sao," Tang Diên nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Em mà nhận ra anh, thì anh sẽ rất mất mặt."

Nước mắt của Ôn Dĩ Phàm cứ từng giọt từng giọt rơi vào trong chén, làm bắn ra bọt nước nhỏ: "... Em nên chạy đến."

Dù khả năng chỉ vô cùng nhỏ.

Cũng không nên vì vậy mà bỏ qua.

Cô ở nơi đó cùng các bạn học vui vẻ trò chuyện, trong khi đó Tang Diên đứng ở xa xa kia giữa đám người, rồi lại một mình rời đi, thì tâm trạng của anh lúc đó ra sao?

Đơn phương đến, đơn phương nhìn cô, rồi lại đơn phương rời đi.

Trong ngực Ôn Dĩ Phàm như có tảng đá đè nặng: "Vì sao em lại làm nhiều điều có lỗi với anh như vậy."

"Làm gì đâu, chuyện này không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Anh đã sớm quên rồi." Tang Diên lấy lại cái chén trong tay cô, tùy ý đặt sang một bên trên mặt đất: "Hay là em còn làm chuyện gì có lỗi với anh nữa đây?"

"......"

Ôn Dĩ Phàm hít hít mũi, nghiêm túc tự hỏi, cũng không thể nghĩ ra chuyện gì khác. Cô nâng mắt lên nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô thẳng thắn nói với anh: "Em đã từng chiếm tiện nghi của anh."

Tang Diên nhướng mày: "Chuyện này không phải mỗi ngày đều xảy ra sao?"

"......" Ôn Dĩ Phàm vốn cảm xúc đang rất kém, nhưng lúc này cũng bị anh chọc cười. Cô nhìn anh chăm chú, không nhịn được tiến lại gần ôm anh: "Là trước khi hai chúng ta ở bên nhau."

Tang Diên đưa tay ôm eo cô: "Ừ?"

"Em giả vờ mộng du." Ôn Dĩ Phàm thành khẩn nói, "rồi ôm anh một chút."

"......"

"Khi nào vậy?" Tang Diên kinh ngạc, như không thể tin vào tai mình, qua một lúc mới cười thành tiếng, "Không phải chứ, em mà có thể làm loại chuyện này sao?"

Ôn Dĩ Phàm cũng không cảm thấy chột dạ, giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn: "Xem như là em sử dụng quyền lợi của mình trước thời hạn thôi."

"Lúc ấy không phải vẫn luôn biểu hiện rất chính trực sao?" Tang Diên dứt khoát kéo cô vào lòng, ôm cô ngồi lên đùi mình, thong thả ung dung nói, "Ai ngờ sau lưng lại ôm loại tâm tư này chứ."

"......" Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, trả lời rất thản nhiên, "Đúng vậy."

Tang Diên cười nhẹ, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, anh cúi đầu hôn hôn cô. Nhìn trên sàn nhà bày đầy tạp chí, anh nói như nhắc nhở: "Đi dọn dẹp, mà lại còn bày ra, làm lộn xộn lung tung rồi."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, nhưng lại không muốn động chút nào.

Hai người giữ nguyên tư thế này, yên lặng ngây người trong chốc lát.

Ôn Dĩ Phàm đột nhiên gọi anh: "A Diên."

Tang Diên: "Ừ?"

"Em muốn sống lâu hơn anh 6 năm."

Tang Diên khẽ nhướng mày: "Vì sao vậy?"

Khóe mắt Ôn Dĩ Phàm vẫn còn đỏ ửng, cô trịnh trọng nói: "Để có thể yêu anh nhiều thêm 6 năm."

Như vậy hai chúng ta sẽ huề nhau.

"......"

Tang Diên ngay lập tức hiểu ra, anh cúi đầu cười: "À, anh vẫn muốn sống lâu mấy năm." Nói xong, anh áp người cô về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô: "Giữ đến kiếp sau rồi trả lại đi."

Kiếp sau.

Anh yêu em trước 6 năm.

Vậy thì.

Em cũng sẽ làm giống như anh bây giờ.

***

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Tang Diên không cần đi làm, Ôn Dĩ Phàm cũng vừa lúc được nghỉ.

Hai người thức giấc từ sáng sớm, công ty chuyển nhà đúng giờ hẹn đến nơi. Sau khi thu dọn lại lần cuối rồi kiểm tra xem có để quên đồ đạc gì không, Ôn Dĩ Phàm để lại chìa khóa ở trên tủ giày.

Rời khỏi căn hộ hai người đã cùng thuê hai năm.

Chú ý đến vẻ mặt của cô, Tang Diên hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: "Em hơi luyến tiếc."

"Có gì mà luyến tiếc, không phải đều là ở cùng với anh sao?" Tang Diên dùng sức xoa đầu cô, lười nhác nói, "Nếu em thích, thì sau này căn hộ của chúng ta cũng bố trí giống như vậy là được rồi."

Chút phiền muộn của Ôn Dĩ Phàm cũng tiêu tan theo lời anh nói, cô cong môi: "Không phải chúng ta bây giờ vẫn luôn phân phòng ngủ sao?"

"......" Tang Diên thu lại cảm xúc trên khuôn mặt, tay hạ xuống, véo mặt cô, "Đáng lẽ anh không nên dỗ dành em."

Tang Diên lái xe đến bãi đỗ xe ở tầng hầm của tòa nhà Trung Nam Thế Kỷ.

Hai người đến sớm một chút so với công ty chuyển nhà.

Xuống xe, Ôn Dĩ Phàm không biết phương hướng, toàn bộ hành trình đều được Tang Diên nắm tay dắt đi. Hai người đến thang máy, rồi lên lầu chín. Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, anh đi đến trước cửa căn hộ B, rồi đưa vân tay mở cửa.

Tang Diên cũng không vội vã đi vào, anh đứng tại chỗ, bắt lấy tay cô, rồi thong thả ghi lại vân tay của cô. Sau đó, anh như tùy ý nói một câu: "Trừ hai chúng ta, không ai có thể vào được."

Ôn Dĩ Phàm thất thần gật đầu, ánh mắt hướng vào bên trong xem xét.

Căn hộ này so với căn hộ hai người thuê thì rộng hơn một chút. Vừa vào cửa là khu tiền sảnh rộng rãi, bên trong là bếp, đối diện là phòng ăn, ngay bên cạnh đó là phòng khách.

Phong cách trang trí hiện đại, nội thất thiên về màu ấm, tạo cảm giác ấm áp.

Không chờ cô xem xong, Tang Diên đã cắt ngang sự chú ý của cô, anh nắm tay cô đi vào trong: "Mật mã của cửa lát nữa anh sẽ gửi tin nhắn cho em. Cứ sống như trước đây là được, vào ngồi một chút đã."

Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng, tiếp tục quan sát bên trong.

Những đồ đạc gia dụng nên có đều đã có, nhưng nhìn chung cả căn hộ vẫn trống rỗng, mặt bàn và các ngăn kệ đều trống không. Trong nhà hơi có mùi ẩm ướt như đã lâu ngày không có người ở, nhưng hình như vẫn có người đến quét dọn thường xuyên, nhìn rất sạch sẽ.

Hai người cùng ngồi lên ghế sofa.

Ôn Dĩ Phàm thuận miệng hỏi: "Em ngủ ở phòng nào?"

Tang Diên tựa lưng vào ghế, chầm chậm trả lời: "Muốn ngủ ở phòng nào thì ngủ ở phòng đó."

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh.

"Muốn ngủ ở WC hay bếp cũng đều được, dù sao thì, con người anh đây không quá kén chọn. Mặc kệ là ở phòng nào," Tang Diên nghiêng đầu, ý ám chỉ rõ ràng trong lời nói, "Anh đều có thể hầu hạ."

"......"

Ôn Dĩ Phàm nghĩ, dù sao thì mình cũng là một người có nguyên tắc: "Như vậy không phải là chúng ta ở chung trước khi kết hôn sao?"

"Vậy thì sao?" Vẻ mặt Tang Diên đầy ngạo mạn, học cách nói của cô tối hôm

qua, "Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, anh sử dụng trước quyền lợi của mình không được sao?"

"......"

Đúng lúc này, công ty chuyển nhà cũng đã đến.

Tang Diên đi mở cửa cho họ vào, Ôn Dĩ Phàm cũng đứng dậy, định đi vào phòng ngủ chính xem một chút. Cô cảm thấy mình không cần thiết phải rối rắm chuyện này nữa, càng phản đối thì lại càng có vẻ 'Lạy ông tôi ở bụi này' mà thôi.

Phòng ngủ chính nằm ở trong cùng.

Ôn Dĩ Phàm mở cửa đi vào.

Căn phòng được trang trí theo phong cách thiếu nữ, tường màu hồng nhạt, giường màu trắng, bên cạnh có một bàn trang điểm nhỏ. Cạnh cửa sổ là bàn làm việc, bên cạnh đó là kệ sách.

Trên sàn trải thảm màu sắc tươi tắn.

Đây là căn hộ của Tang Diên.

Mà phòng ngủ chính lại trang trí theo phong cách thiếu nữ yểu điệu như vậy.

Không lâu sau, Tang Diên cũng đi vào theo cô.

Ôn Dĩ Phàm quay đầu lại: "Căn hộ này của anh sửa chữa xong khi nào?"

"Khoảng năm kia." Tang Diên không chút để ý nói, "Nhưng phòng này mới sửa lại."

Ôn Dĩ Phàm lại nhìn quanh phòng: "Vì sao lại biến thành hồng phấn vậy?"

"Là làm cho em," Tang Diên nói, "Còn không phải là để đề phòng trường hợp em không chịu ở chung phòng với anh sao?"

"Vậy là anh muốn ở chung với em ở phòng này?" Khóe môi Ôn Dĩ Phàm cong lên, cô cố nén cười, "Anh không sợ trở thành người đàn ông có tâm hồn thiếu nữ sao?"

"......"

Bên ngoài lục đục truyền đến tiếng nhân viên khuân vác đồ đạc.

Tang Diên lại đi ra ngoài để hướng dẫn cho họ.

Ôn Dĩ Phàm ngây người một lát ở trong phòng, cô mở cửa sổ ra để thông gió. Lại một lúc nữa, cô đang định đi ra phòng khách thì điện thoại trong túi chợt vang lên.

Cô lấy di động ra, rũ mắt mở màn hình.

Tang Diên: 【 Mật mã 150102】

Ôn Dĩ Phàm nhìn giây lát, biết rõ còn cố hỏi: 【 Con số này có ý nghĩa gì sao? 】

Qua vài giây.

Tang Diên: 【? 】

Tang Diên: 【Là ngày sinh nhật của bạn trai em. 】

Ôn Dĩ Phàm: 【Không còn gì nữa sao? 】

Hai người cứ như vậy, một ở phòng khách một ở phòng ngủ mà giao lưu qua WeChat.

Tang Diên trực tiếp gởi tin nhắn thoại: "Tự mình suy nghĩ đi."

Ở trong phòng, Ôn Dĩ Phàm có thể nghe được giọng anh ở bên ngoài không quá vui vẻ.

Khóe mắt Ôn Dĩ Phàm cong cong, cô lập tức trả lời anh:【 A, là ngày chúng ta chính thức ở bên nhau.】

Cũng là ngày cô một lần nữa cảm thấy.

Số phận lại mỉm cười với cô.

Tháng chín, tòa nhất thẩm tuyên án Xa Hưng Đức tội cố ý giết người và tội cưỡng dâm, phán tử hình. Xa Nhạn Cầm trợ giúp Xa Hưng Đức hủy diệt chứng cứ, bị phạt tù ba năm.

Ôn Dĩ Phàm phụ trách đưa tin về bản án, cũng chấm dứt chuỗi bài về vụ án này.

Mà hai người kia, bắt đầu từ đây.

Sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Ngày 22 tháng 9 năm nay trường trung học Nam Vu kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường.

Hai tuần trước đó, Ôn Dĩ Phàm nghe Chung Tư Kiều nhắc đến chuyện này. Nhưng cô không có hứng thú đối với những hoạt động đó, cũng không chắc chắn ngày hôm đó có thời gian để tham gia không, nên chỉ đưa ra một câu trả lời chung chung.

Nào ngờ Chung Tư Kiều lại cực kỳ kiên trì, nhất định bắt cô phải đến tham dự.

Thậm chí còn bảo cô mang Tang Diên theo.

Ôn Dĩ Phàm đành phải hỏi chủ nhiệm, xin một ngày nghỉ, rồi lại hỏi ý kiến của Tang Diên. Anh hỏi là chuyện gì, cũng không thắc mắc nhiều, rất nhanh liền đồng ý.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Buổi chiều hai người cùng xuất phát đến trường trung học Nam Vu, đến cổng rồi tụ họp cùng Chung Tư Kiều và những người bạn học khác. Rất nhiều người Ôn Dĩ Phàm không còn nhớ rõ, chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng tên thì quên mất.

Nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau, mọi người đều nghĩ họ đã yêu đương từ cao trung đến tận bây giờ.

Ôn Dĩ Phàm nghe xong cũng không phản bác.

Lễ kỷ niệm này trường trung học Nam Vu tổ chức rất lớn, lúc này sân trường khá đông đúc. Đi một vòng quanh trường, nơi nơi đều trưng bày triển lãm, giới thiệu lịch sử của trường cùng các nhân vật nổi bật đã từng học ở đây.

Đi dạo một vòng.

Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên vô tình đã tách rời khỏi những người khác.

Mùa hè nhiệt độ không khí cao, ánh mặt trời nóng bỏng, cả sân trường như một cái lồng hấp khổng lồ. Hơn nữa lúc này số lượng người đổ về càng nhiều hơn, làm cho cái nóng càng tăng gấp bội, đứng ở ngoài trời lâu một chút sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Như nhận ra được trạng thái của cô, Tang Diên liếc mắt về khu phòng học cách đó không xa: "Về phòng học xem một chút đi."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu.

Hai người vào khu phòng học, theo cầu thang đi lên trên.

Đã thật lâu không trở lại, nhưng tựa như cũng không có nhiều thay đổi so với trước kia. Ôn Dĩ Phàm không nói chuyện cùng Tang Diên nữa, cô chỉ quan sát bốn phía, mọi thứ vẫn giống hệt trong ký ức.

Càng đi lên trên càng vắng vẻ, quanh cảnh giống như sau giờ học.

Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên đều không chủ động lên tiếng, nhưng lại đều hiểu ý mà dừng lại ở tầng thứ tư. Lại đi về phía trước, xuyên qua hành lang, quẹo trái, hướng vào dãy phòng học.

Cô nhìn thấy chiếc máy lọc nước quen thuộc ở đằng kia.

Là nơi Ôn Dĩ Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Tang Diên.

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên cảm thấy rất thần kỳ, cô quay đầu về phía anh: "Đàn anh lớp trên."

Tang Diên nghiêng đầu, đuôi lông mày khẽ nhếch.

Ôn Dĩ Phàm cười: "Anh có biết lớp 10 A7 ở đâu không?"

"Biết, cô em lớp dưới." Tang Diên rất phối hợp, kéo dài giọng, ngữ điệu ngân nga: "Đi phía trước quẹo phải."

Nhưng lúc này hai người không phải là một trước một sau đi đến phòng học.

Ôn Dĩ Phàm tiếp tục nắm tay anh, hai người cùng sóng vai đi tới. Cô theo ký ức, quẹo phải, đi đến phòng học đầu tiên. Thật kỳ lạ là, đã lâu như vậy, trên cửa vẫn treo bảng tên lớp là 10 A7.

Mở cửa phòng học ra, bên trong bàn ghế chỉnh tề, trên mặt bàn không có bất cứ thứ gì.

Trông như phòng học vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ.

Ôn Dĩ Phàm đi vào, đến chỗ ngày xưa hai người một trước một sau ngồi, cô ngồi vào chỗ của mình. Tang Diên cũng thuận thế ngồi vào phía sau cô. Thời gian như đang quay trở lại mùa hè của mười một năm trước.

Mới vừa ngồi vào vị trí, khóe mắt Ôn Dĩ Phàm đã nhận thấy gì đó, đôi mắt cô lập tức rũ xuống.

Nhìn thấy bên trong ngăn bàn đều là hoa hồng.

Ánh mắt cô dừng lại.

Có một suy đoán dần dần hiện lên trong đầu.

Ôn Dĩ Phàm nín thở, duỗi tay rút một bông hồng từ bên trong ngăn kéo ra.

Ngay lúc này, Ôn Dĩ Phàm cảm giác được Tang Diên đưa chân về phía trước, đụng vào ghế của cô, rồi lắc lắc. Động tác mạnh bạo và bừa bãi, giống hệt như trước đây.

Cô quay đầu lại.

Nhìn thấy Tang Diên đang ngồi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt hăng hái, giống như năm ấy. Cằm anh khẽ hếch lên, môi hơi cong, bên khóe môi ẩn hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt, anh bỗng nói: "Ôn Sương Hàng, anh hứa với em một điều."

Ôn Dĩ Phàm lúng túng nói: "A?"

"Sau này ở bên anh," đôi mắt Tang Diên đen nhánh, hầu kết nhẹ chuyển động, "tất cả những nguyện vọng của em đều sẽ được thực hiện."

"......"

Tầm mắt Ôn Dĩ Phàm trượt xuống, lúc này mới chú ý đến hộp nhẫn đang đặt trên bàn. Cô ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn màu bạc nằm bên trong, tuy là trước đây hai người đã từng đề cập đến chuyện này, nhưng khi việc đó thực sự xảy ra cô vẫn cảm thấy kinh ngạc và chấn động.

Một tay cô cầm hoa hồng, tay kia nâng lên, định chạm vào chiếc nhẫn.

Trong chớp mắt, Tang Diên bắt lấy tay cô, giữ chặt.

"Ôn Sương Hàng, kết hôn cùng anh chứ?"

Ôn Dĩ Phàm nhìn vào mắt anh, hốc mắt không hiểu sao bỗng bắt đầu đỏ lên. Cô nhìn chăm chú vào dáng vẻ khẩn trương hiếm thấy của anh, rồi dần dần như nhìn thấy người thiếu niên năm nào, cô không nhịn được mỉm cười.

"Ừm, chỉ muốn kết hôn cùng anh."

Tang Diên cũng cười theo cô, thong thả đem nhẫn lồng vào ngón áp út của cô, đẩy nhẹ vào trong.

Tựa như muốn đem cả cuộc đời trao cho cô vậy.

—— "Sau này ở bên anh, tất cả mọi nguyện vọng của em đều sẽ được thực hiện."

Vâng.

Anh lại vừa thực hiện một nguyện vọng của em rồi.

Bên ngoài nắng vẫn chói chang, vài tia nắng len qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng. Trong phòng học yên lặng vắng vẻ, như mang theo hơi thở mùa hè, cùng với hương vị của tuổi thanh xuân.

Người đàn ông trước mắt, từ đầu đến cuối, như không hề thay đổi.

Ôn Dĩ Phàm thoáng nhớ lại một chuyện xảy ra từ lâu.

Vào một buổi trưa nào đó.

Ngày hôm đó bầu trời cũng trong vắt như hôm nay, thời tiết nóng nực dai dẳng. Ôn Dĩ Phàm đang ngồi ở chỗ của mình, lật xem một quyển sách của tuổi thiếu niên 'Cam không phải là loại trái cây duy nhất'*, đọc đến một câu, nội tâm cô bỗng nhiên rung động.

(*tác phẩm Oranges are not the only fruit của tác giả Jeanette Winterson)

Bỗng cảm thấy, cô cũng hy vọng được gặp một người như vậy.

Ôn Dĩ Phàm từ ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, mở nắp bút, nghiêm túc viết lên trang giấy: "Tôi khao khát có một người luôn yêu tôi dữ dội cho đến chết, và biết rằng tình yêu cũng mạnh mẽ như cái chết ——"

(*Nguyên văn trong tác phẩm: "I want someone who is fierce and will love me until death and knows that love is as strong as death, and be on my side forever and ever. I want someone who will destroy and be destroyed by me."

― Jeanette Winterson, Oranges Are Not the Only Fruit)

Còn chưa kịp viết xong, một bên vai của Ôn Dĩ Phàm bị ai đó va chạm vào. Cô bị bất ngờ, ngòi bút quẹt mạnh lên trang giấy, kéo qua, rồi cọ vào cánh tay người đó.

Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp nói lời xin lỗi, cô vô thức giương mắt.

Trong khoảnh khắc đó.

Cô chạm phải ánh mắt của Tang Diên.

— HOÀN CHÍNH VĂN —


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện