Năm 2007, kết thúc kỳ thi đại học, Tang Diên chào đón kỳ nghỉ hè dài nhất đời học sinh của mình. Sau khi từ Bắc Du trở về, có một khoảng thời gian rất dài, anh không hề nghe ai nhắc đến cái tên Ôn Dĩ Phàm.
Kết quả thi của anh rất tốt, nhận được thông báo trúng tuyển vào ngành mình yêu thích.
Ba mẹ rất vui vẻ và tự hào, họ hàng thân thích cũng đem anh ra khen ngợi, mọi thứ xung quanh anh đều vui vẻ.
Thoát khỏi cảnh học tập căng thẳng, thời gian của Tang Diên cũng trở nên dư dả, sinh hoạt cũng phong phú hơn.
Tang Diên không đề cập đến chuyện Ôn Dĩ Phàm với bất kỳ ai, mối quan hệ tưởng rằng có thể nhìn thấy ánh rạng đông, lại đột ngột chết đi như vậy. Anh cứ theo lẽ thường đi ra ngoài chơi bóng cùng bạn bè, cứ theo lẽ thường nghe ba mẹ la mắng, theo lẽ thường thiếu kiên nhẫn mà chăm sóc em gái nhỏ của mình, cứ theo lẽ thường thức khuya rồi ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Cứ theo lẽ thường sống cuộc sống của mình.
Chuyện này hình như cực kỳ đơn giản.
Rời khỏi thị trấn đó, chỉ cần anh không chủ động đi tìm hiểu, là có thể cắt đứt hoàn toàn mối giao thoa giữa hai người. Chỉ cần không cố tình làm điều gì khác, là anh có thể hoàn toàn tách rời khỏi thế giới của cô.
Không cần tốn nhiều sức.
Tang Diên không muốn nghĩ đến Ôn Dĩ Phàm nữa.
Anh cảm thấy đây chỉ là một việc may mắn, và không may mắn của mình.
May mắn là, gặp được người mà mình thích.
Không may là, cô ấy không thích anh.
Cực kỳ bình thường.
Bình thường đến nỗi, làm cho anh cảm thấy, nếu nói thêm một câu, khổ sở thêm một giây, hay nhớ cô thêm một chút.
Đều có vẻ thái quá.
***
Lại một lần nữa quay quắt nhớ Ôn Dĩ Phàm, là hôm đến đại học Nam Vu nhập học.
Tang Diên làm quen với người bạn cùng phòng ký túc xá là Đoàn Gia Hứa, cũng biết được anh ấy không phải là người ở Nam Vu, là từ Nghi Hà đến. Vừa nghe được hai từ này, anh gần như buột miệng thốt ra: "Nghi Hà thế nào?"
"Khá tốt, khi nào rảnh thì có thể đến chơi thử." Đoàn Gia Hứa cười, "Nhưng khí hậu rất khác bên này, cho nên tôi đến Nam Vu vẫn chưa thích ứng được."
Lúc ấy, hai người còn lại trong phòng ký túc xá thì một người đang gọi điện thoại với người nhà, người kia đang tắm rửa.
Hai chàng trai trẻ đứng dựa vào lan can ngoài ban công, gió mùa hè thổi nóng ran. Nghe nói như vậy, Tang Diên rũ mắt, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, cắn một điếu, không nói lời nào.
Anh trầm mặc đưa hộp thuốc về phía Đoàn Gia Hứa.
Đoan Gia Hứa nhận lấy, nhưng chỉ cầm trong tay, không có thêm động tác nào.
Tang Diên móc bật lửa ra, nhìn ngọn lửa liếm vào điếu thuốc, phát ra ánh sáng màu đỏ tươi. Anh thổi ra một vòng khói, dáng vẻ hơi thất thần, bỗng mơ hồ nhớ đến Ôn Dĩ Phàm hình như không thích người hút thuốc.
Mỗi lần hai người đi trên phố, gặp phải người hút thuốc, cô đều sẽ vô thức kéo tay áo anh bước nhanh qua.
Tang Diên cũng không nhớ rõ, mình bắt đầu hút thuốc từ khi nào.
Là từ khi nào, cam chịu trở thành một kiểu người mà cô không thích kia.
"Làm sao vậy?" Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Đoàn Gia Hứa thuận miệng hỏi, "Cậu có bạn bè đăng ký ở bên kia sao?"
"Không phải," Tang Diên nghiêng đầu, vẻ mặt nhàn tản, "Là tôi định đăng ký."
"Vậy tại sao lại không đăng ký?"
Buổi tối an tĩnh, gió cuốn theo hương hoa quế, mơn man trên má anh.
Tang Diên mặc áo thun màu đen, đôi mắt đen nhánh, khuỷu tay chống trên lan can, lắng nghe tiếng cười đùa không biết từ đâu truyền đến. Anh trầm mặc, không trả lời, tiếp tục hút điếu thuốc trên tay.
Không biết qua bao lâu.
Khi Đoàn Gia Hứa nghĩ rằng anh sẽ không trả lời.
Tang Diên bỗng nhiên cười nhạt, bình tĩnh nói: "Không kịp sửa lại nguyện vọng."
Mỗi ngày cứ như vậy đi qua.
Kết thúc kỳ tập huấn quân sự, Tang Diên bị phơi nắng đen một vòng, rồi bắt đầu cuộc sống của một sinh viên đại học. Trong thời gian đó, có không ít nữ sinh theo đuổi và xin số liên lạc của anh, nhưng đối với những chuyện này anh không có bất kỳ tâm tư nào.
Chỉ cảm thấy rất phiền toái, cuối cùng đến cự tuyệt anh cũng lười, nên không cho bất kỳ nữ sinh nào có cơ hội đến gần.
Cực kỳ thanh tâm quả dục.
Tang Diên không nghĩ là mình đang cố tình đợi ai cả.
Anh chỉ là không muốn tạm chấp nhận và thỏa hiệp.
Anh tuyệt đối sẽ không vì cảm thấy đã đến tuổi, hay thấy thời điểm thích hợp, mà qua loa tùy tiện tìm một người để yêu đương.
Anh cũng không cảm thấy, mỗi người nhất thiết phải có một nửa kia.
Nếu may mắn gặp được, vậy thì rất tốt.
Nhưng nếu không gặp.
Thì cả đời cứ sống như vậy, cũng không có gì là ghê gớm.
Rạng sáng ngày Tiết sương giáng đó, Tang Diên nằm mơ thấy những ngày đầu năm học lớp 10, mơ thấy khoảng thời gian Ôn Dĩ Phàm không được mọi người yêu thích. Bị mọi người ở sau lưng đồn đãi, đặt ra biệt danh "Ôn bình hoa".
Tỉnh giấc, anh nhíu mày nhìn căn phòng tối đen.
Vừa qua hai giờ sáng.
Đã sang ngày 24.
Tang Diên ngồi ở trên giường một lát để tỉnh táo lại. Có lẽ là giữa đêm khuya cảm xúc lên men, trong chớp mắt đó, anh hoàn toàn không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Anh lấy đà nhảy xuống giường, rồi đi ra ban công.
Anh ấn vào dãy số quen thuộc của Ôn Dĩ Phàm.
Ngay trước khi ấn số, trong đầu Tang Diên còn hiện lên vô số suy nghĩ.
Cô nghe được giọng của mình thì sẽ có phản ứng gì.
Giờ này chắc chắn cô đang ngủ, bị đánh thức giữa chừng có nổi cáu không.
Hay là nhìn thấy số của anh thì trực tiếp không nghe máy.
Anh đã nói như vậy, mà lại tiếp tục gọi điện thoại, như vậy có thỏa đáng không.
Nhưng anh muốn biết, cô đến môi trường mới, có thích ứng hay không.
Có bị người khác bắt nạt không.
Nhưng những suy nghĩ đó, đều bị cắt ngang, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc.
"Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thật."
Đó là lúc, Tang Diên cảm nhận được rõ ràng.
Anh đã thật sự bị Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn vứt bỏ.
Những cảm xúc chồng chất như bùng nổ trong khoảnh khắc đó, Tang Diên chật vật cúi đầu, hầu kết chuyển động lên xuống. Anh buông điện thoại xuống, rồi lại một lần nữa ấn vào dãy số đó, nghe đầu dây bên kia một lần rồi lại một lần nói lại câu nói đó.
Cho đến khi cuộc gọi tự động cắt đứt, anh lại tiếp tục lặp lại.
Bướng bỉnh lặp lại vô số lần.
Trong đêm yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào, chàng trai trẻ đứng dựa vào lan can, liên tục lặp đi lặp lại một hành động vô nghĩa. Cho đến khi điện thoại hết pin, anh mới buông di động xuống, một mình ở ban công ngây người thật lâu.
Nhìn mãi cho đến khi bầu trời dần dần sáng lên, anh mới trở vào bên trong ký túc xá.
Hình như Tang Diên luôn có những điều chưa kịp nói.
Ví dụ như lần đó đi Bắc Du gặp cô.
Anh đã suy nghĩ thật lâu, luyện tập nói rất nhiều lần, nhưng cũng chưa kịp nói cùng cô.
Mà lần này.
Câu nói chúc mừng sinh nhật, cũng giống như vậy.
Có lẽ.
Cả đời này sẽ không thể nói cho cô nghe.
Kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, Tang Diên bị Tô Hạo An lôi kéo đi gặp mặt các bạn học cũ lớp 12. Cũng là ở lần đó, sau nửa năm, anh lần đầu tiên nghe được tin tức của Ôn Dĩ Phàm từ miệng Chung Tư Kiều.
Lúc ấy Tang Diên cảm thấy ngồi trong phòng bao hơi chật chội, nên anh ra hành lang hút thuốc.
Không lâu sau, Chung Tư Kiều cũng ra ngoài để nghe điện thoại. Vì ánh sáng hơi lờ mờ, cô ấy không chú ý thấy Tang Diên đang đứng gần đó: "Nghỉ đông cậu không trở lại thật sao? Mình còn nghĩ cậu sẽ về Nam Vu hoặc là mình sẽ đến Bắc Du chơi với cậu vài ngày..."
Nghe được câu này, Tang Diên chợt sững người lại.
Chung Tư Kiều: "Vì sao không trở về? Yêu đương sao?"
Tang Diên nhìn sang.
"Không phải thì tại sao không trở lại? Cậu ở bên đó một mình không thấy thảm sao......" Chung Tư Kiều nói, "Được rồi, cậu ở đấy nhớ chú ý cẩn thận. Đúng rồi, cái game võng du trước đây cậu nói với mình mình đã download về rồi, đêm nay sẽ chơi thử. Cậu ở cấp độ nào rồi, 2 sao?"
"Mình nhớ không lầm mà. Mà sao cậu lại bắt đầu chơi game vậy, mình rất bất ngờ đấy." Chung Tư Kiều nói, "Username của cậu là gì, để mình cũng đặt tên hơi giống vậy, chúng ta làm một cặp chị em giang hồ xem nào!"
"Ôn hòa nước sôi?" Chung Tư Kiều cười cả nửa ngày, "Tên kiểu gì vậy chứ? Được, vậy thì mình sẽ là Hung mãnh nước đá."
***
Thêm một thời gian nữa, Tang Diên từ miệng Tô Hạo An biết được tên game võng du mà Chung Tư Kiều đang chơi. Đêm trước ngày giao thừa, anh đang nằm ở trên giường, đột nhiên đứng dậy mở máy tính lên.
Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, rồi anh mở web lên, download game võng du đó.
Tang Diên theo bản năng định đăng ký username là nhân vật nam, nhưng nghĩ đến Ôn Dĩ Phàm, anh chần chừ, con chuột trượt xuống, rồi đổi thành đăng ký nhân vật nữ. Anh nhìn màn hình chằm chằm, dừng vài giây ở giao diện của trò chơi.
Rồi sau đó, anh thong thả gõ vào hai chữ.
—— Bại hàng.
Anh nhận thua.
Anh căn bản là không bỏ xuống được.
Tang Diên chơi game này vài ngày, cho đến khi lên đến cấp bậc tương đương với Ôn Dĩ Phàm, anh mới mở cửa sổ mời kết bạn lên, gõ vào bốn chữ "Ôn hòa nước sôi".
Game võng du này khuyến khích mọi người kết bạn với nhau, có nhiệm vụ còn bắt nhân vật phải kết bạn thêm với 50 người.
Không lâu sau, Ôn Dĩ Phàm bên kia ấn đồng ý.
Thông qua định vị của trò chơi, Tang Diên tìm được vị trí của cô. Anh điều khiển nhân vật của mình, đi đến bên cạnh cô. Nhìn thấy cô một mình đánh yêu quái ở đó, anh cũng làm động tác tương tự.
Qua thật lâu sau, Tang Diên dừng động tác, bắt đầu gõ vào khung chat.
[ Bại hàng ]: Muốn lập đội không?
Cùng lúc đó, nhân vật của Ôn Dĩ Phàm cũng dừng lại. Ngay sau đó, cô trả lời.
[ Ôn hòa nước sôi ]: Được.
Trong chớp mắt đó, Tang Diên đã hoàn toàn chấp nhận số mệnh, lần đầu tiên sau nửa năm lại cảm thấy nhẹ nhàng đến cực điểm. Anh mỉm cười, nhớ đến ở lần gặp cuối cùng, chính anh đã nói ra câu nói kia.
—— "Mình sẽ không quấn lấy cậu nữa."
Anh đã hứa như vậy.
Cũng giống như trước kia, anh đã nói với cô: "Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Anh đã hứa với cô như vậy, thì phải làm được.
Nhưng anh làm không được.
Nên chỉ có thể, đổi thành thân phận khác, một lần nữa trở lại bên cô.
Ôn Dĩ Phàm không thường xuyên online, thường xuyên nhất chính là ở học kỳ đó. Trong khoảng thời gian này, hai người dần trở nên quen thuộc, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu vài câu về cuộc sống thật của mình.
Anh biết nơi cô hay đến nhất ở trong trường chính là thư viện.
Biết cô làm thêm ở tiệm trà sữa gần trường.
Biết cô vẫn luôn không có bạn trai.
......
Tang Diên cẩn thận mà không đường đột, dùng phương thức này tìm hiểu về cuộc sống của cô.
Sau này, có lẽ vì việc học và làm thêm bận rộn hơn.
Số lần Ôn Dĩ Phàm online đăng nhập vào game cũng bắt đầu ít dần đi. Chu kỳ này dần dần kéo dài ra, từ vài ngày trở thành vài tuần, rồi lại đến vài tháng. Nhưng trong suốt bốn năm, cô vẫn chưa bao giờ bỏ hẳn game