“Đừng cản ta, ta nhanh chóng đi sang đó một chuyến, bây giờ còn kịp.” Khi nói chuyện Liễu thị có chút gấp gáp.Kỷ Đào bất đắc dĩ, bình tĩnh nói: “Nương, nương đừng vội.Chúng ta có thể nghĩ đến đó, Đại cữu mẫu chẳng lẽ không nghĩ ra được hay sao? Lại nói thêm, còn phần ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa chứ.”Nghe vậy, Liễu thị không giãy giụa nữa, xoay người thở dài, dứt khoát quay lại phơi dược liệu, sau một lúc lâu mới nói: “E là bọn họ đã bàn bạc xong hết cả rồi, Đại cữu mẫu của con mới hứa thân.”Kỷ Đào không tỏ vẻ gì.Tuy bây giờ gia cảnh của Viên Tử Uyên khó khăn, nhìn qua thì tương lai không thể đong đếm được, sau này nói không chừng Liễu Hương Hương có thể vớt được danh chứ quan phu nhân.
Kỷ Đào thật sự muốn nói là, Liễu thị không cần phải lo lắng chuyện này làm gì, việc này có thành công hay không, thì sau này bà vẫn sẽ chịu tai tiếng.
Liễu thị đối với chuyện trong này, một chút lợi ích cũng không thể vớt ra, cớ gì phải làm vậy?Nàng thấy giữa hai hàng mày của Liễu thị đang nhíu chặt lại, Kỷ Đào nhịn không được mà khuyên nhủ: “Nương, nương yên tâm đi, Viên Tử Uyên nếu thật làm như vậy, bây giờ hắn ta nhận lấy ân huệ của đại cữu mẫu, sau này hắn ta nhất định sẽ báo đáp.”Liễu thị suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng.”Kỷ Đào thấy bà bình tĩnh lại, cũng nhẹ nhõm đi chút, thật ra nàng còn muốn nói là, chuyện nhà người khác, vẫn không nên nhúng tay vào.
Nhưng lại thấy nếu nói ra mấy lời này thì quá mức lạnh tình, Liễu gia đối với Kỷ Đào mà nói, cho dù đã qua nhiều năm cũng không quá thân thiết, chỉ là họ hàng.
Nhưng với Liễu thị mà nói, lại là người thân ruột thịt.“Cha con đâu rồi?” Liễu thị thăm dò nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi.Kỷ Đào kể lại một cách ngắn gọn về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, Liễu thị nghe xong, không nói gì về việc Dương Đại Viễn làm người khác bị thương, mà còn rất tò mò về kẻ xấu kia, nhíu mày hỏi: “Sao ông ta lại đến Lâm gia trộm đồ?”Kỷ Đào còn chưa nói gì, bà lại nói: “Vẫn là xây nhà bằng gạch xanh tốt hơn, nếu không thì hôm nay có thể ông ta đã lẻn vào nhà ta để ăn trộm rồi, mất trộm không quan trọng, chỉ sợ là ông ta sẽ khiến cho người khác bị thương.”Kỷ Đào tùy ý gật đầu.Liễu thị đứng dậy: “Nấu cơm thôi, cha con đến nha môn, có lẽ