Kỷ Đào không chú ý đến điều này, khi ấy nàng đứng ở cửa, nhìn thấy thiếu niên kia đứng từ xa, y phục có hơi cũ, nàng nhìn thấy người đó đang đứng ở cửa lớn của Liễu gia với vẻ mặt ảm đạm.
Nàng cảm thấy người này có chút gì đó quen quen, dường như đã gặp hắn ta ở đâu rồi thì phải, nhưng lại không thể nhớ ra.
Theo bước chân của Liễu thị rời khỏi Liễu gia, đã đi một đoạn rất xa rồi, mới đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi.
”Liễu thị quay đầu âm thầm trừng mắt nhìn nàng một cái.
Kỷ Đào bị trừng đến nỗi không hiểu vì sao, lúc này mới để ý đến một người đang đi ở phía trước, Tiền Tiến.
Kỷ Đào hơi cụp mắt xuống, Tiền Tiến vừa nãy còn vừa đi vừa nói cười với Liễu thị, bây giờ lại như bị chặn tiếng, chỉ cúi đầu cười.
“Nhớ tới cái gì vậy?” Liễu thị vẫn hỏi một câu.
Kỷ Đào hơi mở miệng, nói: “Con nhớ ra, dược liệu con phơi hôm nay nên gom lại rồi, nếu lại phơi tiếp thì sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu.
”“Đào Nhi muội muội thật lợi hại.
” Tiền Tiến khen.
Giọng điệu còn rất chân thành.
“A Tiến này, dì cảm ơn cháu, cháu nhanh chóng trở về đi, nói không chừng cô cô của cháu lại có việc gì cần cháu nữa đó.
” Liễu thị thấy vẻ mặt không thèm để ý của Kỷ Đào, thì nói với Tiền Tiến.
Tiền Tiến còn muốn nói gì đó, lại nhìn sang Kỷ Đào, nói: “Dì, cháu về trước đây.
”Nói xong, hắn ta chạy đi nhanh như một tia chớp.
Liễu thị nhìn hắn ta chạy ra xa với vẻ vừa lòng, vừa quay đầu sang đã nhìn thấy Kỷ Đào cúi đầu như suy tư điều gì, lập tức cảm thấy thất vọng, hỏi: “Nói đi, vừa nãy con đã nhớ ra cái gì rồi?”Kỷ Đào muốn nói lại thôi, nàng có thể nói ra chuyện nàng đã nhớ ra người đã đứng trước cửa lớn của Liễu gia với vẻ mặt ảm đạm, là người năm đó sau khi Liễu Hương Hương bị rơi xuống nước, là nam hài đó đã có ý nhảy xuống nước để cứu Liễu Hương Hương hay sao?“Nương, chúng ta mau mau về nhà thôi, một mình cha ở nhà đợi sẽ sốt ruột.
” Kỷ Đào thúc giục.
Liễu thị thấy nàng không chịu nói, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vừa nãy người tên A Tiến kia, con nghĩ sao về hắn ta?”“Nhìn rất có sức sống.
” Kỷ Đào nói thẳng.
Ở trước mặt Liễu thị, nàng gần như không che giấu điều gì cả.
Trên mặt Liễu thị lập tức có thêm một nụ cười càng lớn hơn.
Cửa ải cuối năm càng lúc càng gần, Liễu thị vừa về nhà đã phải chuẩn bị đồ lễ Tết, cũng may có Dương ma ma hỗ trợ, cơ bản là không cần kỷ Đào phải nhúng tay.
Kỷ Đào dứt khoát ngồi trong phòng đọc sách, nhưng dưới tình cảnh này, Tiền Hà Hoa và Tiền Liên Hoa thật sự đến tìm Kỷ Đào để cùng đi chơi.
Khi Kỷ Đào nhìn thấy hai người, vô cùng kinh ngạc, chỉ là nàng nhanh chóng thu lại cảm giác kinh ngạc đó: “Các ngươi đến rồi à?”“Đúng rồi, ta đã nói là muốn tới tìm ngươi.
” Hà Hoa nở nụ cười thật tươi, tiến lại gần muốn nắm lấy tay của Kỷ Đào.
Kỷ Đào đưa tay châm trà, nhẹ nhàng tránh đi sự động chạm đó.
“Cả ngày hôm nay ta cảm thấy khá buồn chán, vừa hay các ngươi đến.
” Kỷ Đào rót cho các nàng mỗi người một ly trà, cười nói.
“Đào Nhi muội muội, váy của người thật là xinh đẹp.
” Liên Hoa khen.
Kỷ Đào không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, dùng dư quang nhìn lướt qua hai người, trên người các nàng mặc những thứ mà những cô nương nhà nông khác hay mặc, chỉ là cây trâm gỗ cài trên đầu lại rất độc đáo.
“Trâm cài của các ngươi cũng rất đẹp.
” Kỷ Đào khen.
Hà Hoa đưa tay ra sờ một cái, cười nói: “Đẹp sao?”Kỷ Đào khen hai câu, lúc ấy Hà Hoa cùng rút trâm xuống tặng cho nàng.
Kỷ Đào nhanh chóng từ chối “Đừng mà, thứ này nhất định không dễ