[Phiên ngoại - Lâm An phủ]
Năm đó, khi ta bán canh cá ở cạnh hồ Tiền Đường, một tên trộm đã ăn cắp túi tiền của ta. Ta chạy đuổi theo hắn ròng rã ba dặm đường, cuối cùng đâm trúng ngực của một công tử áo trắng.
“Tránh ra, đừng chặn đường!”
Từ nhỏ ta đã lăn lộn ở chốn phố phường để lớn lên, đương nhiên không nghĩ đến mấy chuyện lễ nghi cỏn con.
Nhưng khi ta ngẩng đầu lên, ngày ấy mặt trời chói lọi ở đỉnh đầu, khuôn mặt người nọ ẩn hiện dưới ánh nắng.
Đây là gương mặt đẹp nhất mà đời này ta từng thấy.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, y lệnh cho cấp dưới của mình giúp ta lấy lại túi tiền.
Ta lại không chịu buông tha đứa nhóc kia, một hai đòi kéo nó lên quan.
Người hầu của y không nhịn được bèn lên tiếng: “Đứa nhỏ đó trộm tiền cũng chỉ vì muốn đem về cho a nương chữa bệnh, bạc cũng đã trả lại rồi, tiểu nương tử cần gì phải bám riết không tha?”
Ta chống nạnh, bày ra dáng vẻ đanh đá như Tống đại nương ở đầu đường: “Nương hắn bệnh, chẳng lẽ nương ta không bệnh à? Công tử các người không nên nói chuyện mà không đặt mình vào vị trí của người khác như thế! Hôm nay trộm mười văn, ngày mai trộm mười lượng, ngày sau nên băm tay!”
Y nghe xong bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiểu nương tử nói có lý, nơi đây bá tánh sống không dễ dàng gì, nơi Giang Nam đông đúc sầm uất cũng không ngoại lệ.”
Trước khi đi, y đưa cho ta một tấm danh thiếp: “Tại hạ họ Tạ, nhà ở hẻm Đông, nếu sau này tiểu nương tử gặp việc gì khó có thể đến tìm ta.”
Ta nghe không hiểu lời y nói, nhưng rất nhanh sau đó, ta thật sự đã tìm đến y.
Nương ta đã chết.
Tuy rằng bà ấy thường xuyên nổi điên đánh mắng ta, nhưng ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bà ấy bỏ ta mà đi.
Ta quỳ trước thi hài của a nương, khóc lóc không thôi.
Cả người bà ấy mọc đầy mụn nước, láng giềng đều nói là bệnh đường sinh dục, muốn đem thi hài bà ấy cuộn trong chiếu rồi hỏa thiêu.
Ta không chịu.
Nương ta đã mất rồi, ta không cho phép bọn họ lại bôi nhọ thanh danh của bà ấy một lần nữa.
Cho nên ta đến dinh phủ đó, mời người nọ đến giúp.
Nhiều phiên điều tra diễn ra, cuối cùng phát hiện là bệnh dịch.
Khi đó cả thành Lâm An, trong lòng ai cũng không tránh khỏi hoảng sợ, đến những người cao quý như Tạ công tử cũng phải chịu cảnh từng tùy tùng bên cạnh lần lượt nằm xuống lớp đất kia.
Mà y sau mấy ngày bận rộn cuối cùng cũng phát bệnh rồi.
Vị tiên sinh cầm quạt lông bên cạnh y cũng lắc đầu ngao ngán: “Vốn dĩ tới đây để dưỡng thương, bây giờ lại vướng phải dịch bệnh. Theo ta thấy, thật sự ngươi nên tìm một vài đồ đệ đi, chớ có lăn lộn đến mức mạng cũng không còn.”
Khoảng thời gian ấy, ta đi theo đại phu tranh lên núi hái thuốc sau đó đem về cho những láng giềng cũ mỗi nhà một ít, cũng sẽ để lại phần cho y, lặng lẽ đặt ở cửa, không quấy rầy.
Cuối cùng vào buổi sáng của một tháng sau, ngày mà y khỏi bệnh, người hầu mở cửa gọi ta vào.
Ta ngơ ngác đứng cạnh cột nhà, vụng về bối rối.
“Sớm đã nghe nói tiểu nương tử bán canh cá rất ngon, uống rồi không quên, chẳng biết tại hạ có vinh hạnh được nếm thử không?”
Kể từ ngày đó, ta nhận thêm được một công việc mới - mỗi ngày giờ Thìn xuống bếp nấu canh cá cho Tạ công tử.
Y thức sớm, ngày ngày nghe tiếng gà gáy, luyện kiếm trong sân.
Kiếm hoa như nước, ánh sáng nắng chiếu lên thân kiếm lập loè, dáng người cao lớn như rồng lướt trong gió.
Ta ở trong phòng bếp liếc mắt nhìn ra ngoài, lần nào cũng thất thần.
Ta ngây thơ không biết tình yêu là gì, không biết vì sao tim lại đập như nổi trống trong lồ ng ngực.
Chỉ biết tâm trí hỗn loạn không yên, khó bình tĩnh trấn áp bản thân mình.
Sau này khi ta nhìn thấy một câu trong tập thơ mà y tặng ta, ta bỗng cảm nhận được sự khát khao cháy bỏng của mình.
“Đã thấy quân tử, sao mà không mừng?”
*既见君子,云胡不喜: đại loại là đã thấy quân tử, sao mà không mừng cho được. Kiểu bà Hủ thấy ông Hành (quân tử) rồi thì sao mà không vui được.
Tuy lúc đó ta không biết thân phận thật sự của y, nhưng cũng biết ta và y cách nhau một trời một vực. Ta hèn mọn như vậy, dù chỉ một bước cũng không dám bước tới gần trời cao trăng sáng.
Mỗi khi ta vào thư phòng đưa canh cá sẽ trộm liếc nhìn sách của y một cái, tuy rằng không hiểu, nhưng cũng
ghi nhớ rất kỹ, chờ đến lúc đến học đường sẽ mượn phu tử một quyển y hệt để xem.
Cứ như vậy liệu ta có trở nên giống như y không, một bụng chữ nghĩa, ôn nhuận như ngọc?
Khi đó liệu khoảng cách của ta và y có gần thêm một chút không?
Mà một động tác nhỏ như thế lại bị y để ý thấy, y muốn dạy ta đọc chữ.
Một năm sau đó, những thứ trên bàn từ cờ tiêu biến thành tách trà, ấm hương.
Ánh trăng sáng cách ta xa như vậy, thực sự không dám nghĩ tới có một ngày lại ôm được trăng trong lòng
Lại trải qua một thời gian nữa, giặc Nhung xâm phạm biên thùy, y muốn quay về Lương Châu, mặc giáp ra trận.
Trong thư phòng, ta nghe được tiên sinh hỏi y: “Ngươi thật sự không suy xét đến lời đề nghị của Mạnh Thượng thư sao?”
“Ngươi công cao chấn chủ, trước mắt bệ hạ đang sủng ái mẹ con Quách Quý phi, nếu bây giờ ngươi không tranh, vị trí trữ quân tương lai này, sợ ngươi và Lân điện hạ đều…”
Tướng quân trẻ tuổi ngồi trước bàn xem địa hình, trên mặt toàn là khí phách thiếu niên, mở miệng lại nói như người lão luyện: “Vân Chi, ngươi đã cùng ta trải qua trăm vạn dặm đường, đương nhiên biết sa trường vì sao đẫm máu.”
“Trở về phòng thủ biên thùy, bảo vệ vạn dân an khang là vì hai chữ trung nghĩa, không phải là vì công danh sự nghiệp của bản thân, ta sẽ không đến chiến trường giết biết bao nhiêu mạng người chỉ để tranh ghế trữ quân.”
“Đến nỗi ở kinh thành, ai có thể biết Quách thị và Mạnh thị phương nào là trung, phương nào là gian? Chỉ cần lập trường lớn hơn lời thị phi lúc tức thời, thị phi sẽ không còn quan ngại nữa, đây mới là chỗ đáng sợ của việc tranh đấu.”
“Huống chi.” Y ngước mắt, tầm mắt xuyên qua bình phong, dừng lại trên đầu ta. Ta lặng lẽ bước đến trốn cạnh kệ sách gần đó, y nhận thấy liền bật cười, lộ ra hàng răng trắng nõn, mặt mày vui vẻ như sao trời: “Ta còn muốn trở lại thành Lâm An cưới tiểu nương tử của ta đấy.”
Một năm nay, y đã sớm không giấu ta bất cứ chuyện gì.
Ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được bọn họ nói, cũng biết chúng ta phải xa nhau.
Cho nên trước khi đi, ta đào vò rượu hoa điêu chôn trước nhà lên.
Tống đại nương nhìn thấy, hận rèn sắt không thành thép: “Nương ngươi là do bị một tên khốn kiếp từ kinh thành đến đây lừa gạt, khiến nàng lãng phí nửa đời người, ngươi cũng không nên đi vào vết xe đổ của nàng.”
“Quý nhân từ kinh thành đến, sao có thể nhìn trúng người bán canh cá đi khắp hang cùng ngõ hẻm như chúng ta chứ, ngươi đó, vẫn nên giữ tâm ý của mình đi!”
Nhưng như thế thì đã sao đâu?
Cuộc đời này có thể được nhìn thấy ánh trăng sáng nhất, đã là không uổng phí rồi.
Mặc dù có thể sau này, thứ ta chờ được sẽ là tin y tử trận.
Nương ta không chờ phụ thân trở về là bởi vì ông ta phụ nương.
Nhưng chàng thiếu niên của ta, từ đầu đến cuối đều chưa từng phụ ta.
Quân sư Vân Chi của y đem giấy tờ đất của phủ đệ Lâm An cùng tài vật sổ sách giao cho ta, còn có một phong thư.
【Ngô thê hủ hủ: Ta đã nuốt lời, nguyện khanh quãng đời còn lại được trường an, tìm được lương nhân, ân ái bạc đầu. 】
Ta ngơ ngác nhìn phong thư, khóc không thành tiếng.
Rất lâu sau đó, ta quay về hậu cung ở kinh thành, Tạ Lân gào rống hỏi ta: “Ta đối xử với nàng không tốt sao? Rốt cuộc thì ta có điểm nào không bằng hắn?”
Không phải ngươi không tốt, chỉ là thuở niên thiếu đã gặp qua ánh trăng quang hoa, há lại cảm động với oánh oánh hơi hỏa* sao?
*So sánh giữa ánh trăng và ánh sáng của đom đóm.