Anh đã trở về bên cô.
Một ngày mới bắt đầu với những nụ cười, với hương hoa, với li sữa nóng.
Bao nhiêu đó thôi thì Ngọc Di cô đã cảm thấy đủ lắm rồi. Không dám đòi hỏi thêm gì nữa, chỉ sợ những ngày tháng mong manh này dễ vỡ.
Mau hợp, lại mau tan.
------------------------------
Cô sải những bước chân vui vẻ, tự tin bước vào lớp.
Tạm thời thì chưa chưa quen ai, nhưng không sao, cô còn có Anh Kiệt mà.
Nghĩ đến đấy cô thầm mỉm cười.
_ Hiệu trưởng bị làm sao ấy nhỉ?
_ Ừ! Tự dưng lại tổ chứa lễ hội. Ngày mai có phải là ngày đặc biệt gì đâu
_... V.v
Ngọc Di cảm thấy lùng bùng lỗ tai, tò mò hỏi:
_ Các bạn ình biết chuyện gì đang xảy ra với được không?
_ Hahaha...
Đáp lại cô là một tràng cười dài.
_ Ơ! - cô ngơ mặt ra - Mặt mình dính gì sao?
_ Không không. - cô bạn tóc vàng xua xua tay - Vì bạn ngố quá thôi!
_ Phải đó! - hai cô gái khác đồng tình - Ở dưới bảng thông báo có mà!
_ Cảm ơn nha!
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường màu xám.
_ Vẫn còn kịp.
Nói rồi cô chạy một mạch xuống sảnh chính.
--------------------------------
_Ngày mai, bảy giờ tối, đường số 8,.... - Ngọc Di đọc thành tiếng.
Bỗng
_ Hù! - Anh Kiệt lù lù ngay bên cạnh làm cô giật nảy cả mình.
_ Hahaha.... - anh ôm bụng, cười lăn cười bò.
_ Sở thích của anh kì lạ quá nhỉ? - cô nheo mắt.
_ Đừng giận. Anh xin lỗi. - Kiệt sửa quần áo lại cho chỉnh tề. Dù sao thì anh cũng là hiệu trưởng một trường mà. - Mai nhớ đi nha. Bắt buộc phải dẫn theo một người cùng đi đó.
Kiệt nháy mắt rồi bỏ đi, không quên nhắn nhủ cô.
Ngọc Di trề môi:
_ Xí! Nói vậy để em rủ anh đi chứ gì! Mơ đi nha cưng. Mà mơ cũng không gặp mộng đâu. - cô lêu lêu.
_ Em làm gì vậy? - đi được một quãng thì anh chợt quay đầu lại, định nói thêm một điều.
_ Ơ! - cô xấu hổ đến đỏ mặt, vội lấy tay che rồi rảo nhanh về lớp.
Kiệt nhìn theo cái thân hình lùn lùn nhưng vô cùng đáng yêu, khoé môi nhẹ cong lên.
Nụ cười nửa miệng này là điềm tốt hay xấu đây?
-------------------------
Tít.... Tít..... Tít....
Màn hình điện thoại sáng lên.
Có tin nhắn.
Phù! Cũng may là không ai phát hiện.
Ngọc Di lén lút mở ra xem. Vừa sợ giáo