CHƯƠNG 15: CÙNG MỘT CHỖ
Edit: Thiên Địa hội
__
"Sống lâu như vậy mà giờ tôi mới nhận ra, hoá ra thứ duy nhất tôi có chỉ là tám chữ số lạnh băng trong thẻ ngân hàng, còn lại không có gì cả." Trình Ngọc Lưu rít một hơi thuốc, vẻ mặt mơ màng.
Đây vốn phải là một câu chuyện bi thương, nhưng không hiểu sao Lâm Bán Hạ và Tống Khinh la khi nghe xong câu kia, đều cảm thấy cô hơi thiếu đánh.
"Sau đó thì sao? Người chết trong nhà tang lễ có quan hệ gì với cô không?" Lâm Bán Hạ nỗ lực thoát khỏi sự ăn mòn của tư bản chủ nghĩa: "Còn đồng nghiệp của tôi nữa -"
"Đồng nghiệp? Cậu là đồng nghiệp của người tên Lưu Tây kia?" Trình Ngọc Lưu nở nụ cười hứng thú, trong nụ cười ấy lại lan đầy ác ý: "Nhưng cậu nghi oan cho tôi rồi. Tuy tôi không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không cố ý giết người, chỉ trách người kia không may mà thôi." Cô cười khanh khách.
Lâm Bán Hạ nhăn mày. Tống Khinh La nhẹ giọng: "Sau chuyện đó, cô lại ước thêm một nguyện vọng nữa?"
Trình Ngọc Lưu lạnh lùng nói: "Đúng. Sau khi phạm phải sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, tôi lại nói ra ước nguyện của mình với cái bóng."
"Ước nguyện gì?" Tống Khinh la hỏi.
"Tôi muốn bọn họ trở về bên cạnh tôi." Trình Ngọc Lưu nói. "Tôi nói với cái bóng như vậy."
"Tôi muốn bọn họ trở về bên cạnh tôi." Trình Ngọc Lưu gần như tan vỡ, khi ý thức của cô vẫn đang hỗn loạn, nguyện vọng này đã được chấp nhận. Lúc đó khi nhìn đống thi thể kia chồng chất một chỗ, cô đã hoàn toàn suy sụp. Trong căn phòng đen ngòm ấy, Trình Ngọc Lưu như người chết đuối vớ được cọng rơm, dưới ánh nến chập chờn, ngón tay cô gãi gãi ấn ấn lên cái bóng yếu ớt trên sàn, tuyệt vọng nói ra những lời này.
Cái bóng đột nhiên lóe lên, giống như cây nến sắp cháy hết. Thanh âm quen thuộc nọ lại một lần nữa vang lên sau lưng người phụ nữ, môi của nó ở bên tai cô, ôn nhu thì thào: "Được."
Ước nguyện lại được thực hiện một lần nữa.
Người thân của Trình Ngọc Lưu, tất cả đều đã trở về.
Buổi sáng hôm đó, Trình ngọc Lưu nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vừa mới cầu nguyện một ngày trước, ngạc nhiên vọt tới mở cửa. Một giây sau, cô nhìn thấy chồng, con trai, còn có cả ông bà nội - bọn họ đã trở về, nhưng trở về với hình dáng của thi thể.
Trình Ngọc Lưu tới nay vẫn không nhớ nổi ký ức của rạng sáng hôm đó. Đến khi cô có ý thức, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô đang mờ mịt cúi đầu lau dọn vết máu dưới tủ lạnh. Tủ lạnh trống rỗng đã được lấp đầy. Dịch thể tăm tối chảy xuống từ tủ lạnh, đọng thành một vũng nước màu đỏ khiến cho người ta ghê tởm.
Nhưng Trình Ngọc Lưu đã không còn sợ nữa rồi. Cô chết lặng quét dọn sàn nhà, trong miệng còn ngâm nga bài hát thiếu nhi là con trai thích nghe nhất trước khi đi ngủ.
Những thi thể vẫn đang ngọ nguậy, vang ra những âm thanh dớp dính khiến người ta muốn nôn. Thần kinh của Trình Ngọc Lưu đã hoàn toàn bị nỗi sợ đánh tan, không còn phản ứng nữa. Cô lặng lẽ dọn sạch sàn nhà, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại, chậm rãi đi đến giữa phòng khách, thắp một cây nến khác.
Ánh sáng mờ mờ của ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt Trình Ngọc Lưu. Cô cúi đầu, muốn tìm kiếm chỗ dựa tâm linh cuối cùng của mình.
Nhưng sự thật lại khiến cho cô thất vọng. Dưới chân cô hoàn toàn trống rỗng, ngay cả bóng tối cũng không ở lại.
Cái bóng của Trình Ngọc Lưu, không thấy nữa.
Khi cô nói đến đây, Lâm Bán Hạ thoáng nhìn xuống sàn nhà. Quả nhiên, trên sàn nhà chỉ có hai cái bóng, cái bóng của Trình Ngọc Lưu không có tung tích gì.
Trình Ngọc Lưu cười: "Thấy chưa! Tôi không nói dối đâu."
Lâm Bán Hạ: "Cô đã có nhiều nguyện vọng thất bại như vậy, sao vẫn muốn tìm cái bóng? Cô... vẫn muốn ước thêm điều gì sao?"
Trình Ngọc Lưu âm trầm nhìn Lâm Bán Hạ: "Tôi muốn nguyện vọng của mình được thực hiện, muốn bọn họ trở về hình dáng ban đầu." Cô chỉ vào Tống Khinh La: "Anh nói anh có thể, đúng không?"
Tống Khinh La không để ý tới cô, hình như đang suy nghĩ gì đó.
"Lưu Tây đâu, sao cậu ta lại gặp cô?" Đây là việc Lâm Bán Hạ muốn biết nhất: "Cô làm gì cậu ấy rồi, vì sao cậu ấy cũng trúng số? Phía sau cũng có một cái bóng giống cậu ấy y như đúc?"
Trình Ngọc Lưu lạnh lùng nói: "Hắn? Hắn ta chỉ là một tên trộm mà thôi, nếu hắn không mang cái bóng của tôi đi, tôi cũng sẽ không chật vật như vậy."
"Trộm cái bóng của cô?" Lâm Bán Hạ kinh ngạc hỏi.
"Tôi cũng không biết hắn đã dùng cách nào." Trình Ngọc Lưu đau đầu nói: "Nói chung hắn mang cái bóng của tôi đi, tôi muốn hắn trả lại, hắn không đồng ý - đây là lý do vì sao tôi muốn tìm hắn."
Lâm Bán Hạ chưa từng nghĩ tới trường hợp này. Cậu còn tưởng là Trình Ngọc Lưu uy hiếp Lưu Tây.
"Được rồi, tôi kể xong chuyện của tôi rồi." Trình Ngọc Lưu nói: "Điều anh muốn biết tôi đã nói cho anh biết, cho tôi cái đó đi." Cô chìa tay ra trước mặt Tống Khinh La, muốn lấy màng bọc trong tay Tống Khinh La.
Tống Khinh La nhìn cô ta một cái, nhưng không di chuyển, chậm rãi nói: "Xin lỗi, không cho cô được."
Trình Ngọc Lưu âm trầm: "Anh không giữ lời?"
Tống Khinh La thản nhiên: "Tôi là người đã nói thì sẽ làm, là cô không giữ lời mới đúng."
Trình Ngọc Lưu ngây người.
Tống Khinh La nói: "Tôi nói rằng nếu cô có thể cho tôi cái tôi muốn, tôi sẽ giúp cô, phục hồi bọn họ. Cái tôi muốn là cái bóng của cô, cái bóng của cô không có ở đây, cô định lấy cái gì giao dịch với tôi?"
Trình Ngọc Lưu ngẩn ngơ, không ngờ rằng sự tình lại phát triển theo hướng này. Miệng cô khẽ mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng một lúc vẫn không nói được gì.
Tống Khinh La không để ý đến cô, xoay người cất màng bọc vào trong rương, khoá lại. Trình Ngọc Lưu nhìn cảnh này, đột nhiên phát điên, vọt tới trước mặt Tống Khinh La, muốn đoạt lấy vật trong tay hắn.
Tống Khinh La thấy vậy nghiêng người muốn tránh, nhưng một giây sau, Trình Ngọc Lưu không biết lấy ở đâu ra một con dao sắc bén, hung ác đâm tới Tống Khinh La. Lâm Bán Hạ trợn tròn mắt, hô to một tiếng "Cẩn thận -"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, đằng sau Tống Khinh La là một cái bàn, không thể lui được nữa. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức duỗi tay nắm chặt lấy lưỡi dao, sau đó đẩy mạnh - hất Trình Ngọc Lưu ra.
Trình Ngọc Lưu ngã trên mặt đất. Cô vốn còn muốn xông lên lần nữa, nhưng sau khi nhìn dao nhọn trong tay liền giật mình, sững sờ tại chỗ.
Lưỡi dao vô cùng sắc bén giờ đã cong thành một hình dạng kỳ quái, trên dao còn dính máu đỏ tươi, đang chảy theo lưỡi dao nhỏ xuống đất.
Tống Khinh La lạnh lùng đứng tại chỗ, tay phải rũ xuống. Trên đầu ngón tay có máu chảy thành một sợi dây nhỏ, tí tách rơi trên sàn gỗ.
Lâm Bán Hạ vội tiến lên, nâng tay Tống Khinh La kiểm tra vết thương: "Anh không sao chứ? Chỗ rách to quá, phải nhanh chóng xử lý."
Tống Khinh La hơi trầm mặc: "Đi."
Lâm Bán Hạ cẩn thận đỡ hắn ra ngoài.
Trình Ngọc Lưu ngơ ngác ngồi trên sàn, trong miệng lẩm bầm "đừng", nhưng không dám ngăn hai người lại. Cô nhìn cửa bị đóng "cạch" một cái, lảo đảo bò dậy, đi đến nhà bếp mở tủ lạnh ra, dùng hết sức ôm lấy cục thịt tàn tật kia, vùi sâu mặt vào đó, gào khóc thê lương. Cô nói: "Em muốn cùng mọi người vĩnh viễn ở bên nhau - vĩnh viễn ở bên nhau -"
Lâm Bán Hạ hay nhìn thấy máu người chết, nhưng máu
"Vết thương lớn quá, đi bệnh viện khâu đi." Lâm Bán Hạ nói.
"Không cần." Tống Khinh La hồn nhiên không để ý, thuận tay lắc lắc, khiến máu trên tay càng rơi nhiều hơn.
"Để vậy sao được?" Lâm Bán Hạ nhíu máu: "Lỡ như để lại sẹo..."
Tống Khinh La: "Không sao, đàn ông đích thực sợ gì vết sẹo, tay tôi đau, cậu làm đi."
Lâm Bán Hạ: "Làm gì?"
Tống Khinh La: "Tất nhiên là báo công an."
Lâm Bán Hạ ngẩn người: "Báo công an...? Vậy, báo luôn à?"
"Chứ...gì." Tống Khinh La nói: "Chẳng lẽ cứ để thi thể ở chỗ cô ta như thế?"
Lâm Bán Hạ nghĩ cũng đúng, im lặng lấy điện thoại ra bấm 110, nói tình huống đại khái, nhưng cũng không dám nói rõ. Nhân viên trực đầu dây bên kia nghe là có thi thể, lập tức nói sẽ điều người tới.
Cúp điện thoại xong, Lâm Bán Hạ chần chờ: "...Nếu cảnh sát thấy thi thể kia động đậy thì phải làm sao?"
"Bọn họ không thấy đâu." Tống Khinh La nói. "Thi thể không còn cử động nữa."
Lâm Bán Hạ sửng sốt.
Tống Khinh La nhẹ giọng nói: "Còn nhớ cái màng ban nãy tôi dùng không?"
Lâm Bán Hạ gật đầu.
Tống Khinh La: "Đó là một đồ vật đặc biệt, tác dụng cụ thể của nó hơi phức tạp, một trong số đó là khôi phục trạng thái trước khi bị thương, đồng thời cướp đoạt hoạt tính của nó."
Lâm Bán Hạ nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu: "Có thể dùng trong việc trang điểm cho thi thể!"
Tống Khinh La: "...đúng rồi."
"Tiếp theo phải làm gì?" Lâm Bán Hạ buồn bã nói: "Lưu Tây chắc cũng đã xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem thử." Thấy bộ dáng của Trình Ngọc Lưu như vậy, nếu Lưu Tây muốn đạt được nguyện vọng theo các đó, sợ rằng kết cục về sau cũng chẳng khác Trình Ngọc Lưu là bao.
Tống Khinh La trầm ngâm: "Về trước đã, tôi suy nghĩ một chút."
Lâm Bán Hạ nói đúng, anh còn đang bị thương, thật sự không cần đi bệnh viện sao? Chỗ rách to như vậy - Cậu làu bàu một lúc lâu, Tống Khinh La cũng không để ý đến ý kiến của cậu, sống chết không đi bệnh viện mà kiên định về nhà.
Sau khi về tới nơi, Lâm Bán Hạ tìm cồn rồi quỳ bên cạnh ghế sopha, tỉ mỉ giúp Tống Khinh La băng bó vết thương.
Tống Khinh La rũ mắt, chăm chú nhìn Lâm Bán Hạ. Thanh niên trước mắt cực kì an tĩnh, y như lần đầu hai người gặp nhau. Lâm Bán Hạ rất tuấn tú, nhưng không phải là vẻ đẹp mang tính xâm lược, khoé mắt của cậu nhẹ nhàng rũ xuống, màu tóc cũng nhạt hơn so với người khác, khi không cười cũng nom vô cùng ôn nhu.
Đáy lòng Tống Khinh La khẽ động, nhẹ giọng hỏi: "Cậu hay băng bó vết thương sao?"
Lâm Bán Hạ "Ừ", thuận miệng nói cậu và em gái hồi bé hay bị thương, cho nên làm nhiều thành quen.
"Cậu có em gái?" Tống Khinh La hỏi.
"Coi như vậy." Lâm Bán Hạ cong cong khoé mắt: "Nhưng mà là em họ, không phải em ruột."
Tống Khinh La "ồ" một tiếng.
Lâm Bán Hạ lại nói: "Ba mẹ tôi mất sớm, lớn lên cùng bác gái, nhưng... hơi giống Trình Ngọc Lưu nhỉ." Nói xong cậu cũng hơi ngượng ngùng: "Tất nhiên, không có tiền như cô ta."
"Không." Tống Khinh La lắc đầu. "Cậu không giống cô ta, tuyệt không giống."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc đẹp trai của Tống Khinh La, không hiểu sao Lâm Bán Hạ cảm thấy mặt mình hơi nóng, cười một cái rồi rời mắt đi chỗ khác.
___
Tiểu kịch trường:
Trình Ngọc Lưu: Trong thẻ ngân hàng của tôi, chỉ có tám chữ số lạnh băng băng...
Lâm Bán Hạ & Tống Khinh La: Chúng tôi còn có việc, không nói chuyện với cô nữa, đi đây.