Một câu ẩm ướt của Hàn Chu, khiến tai Hà Dung An đỏ lên, vẫn không đổi sắc mặt nhìn hắn.
Tay Hàn Chu thu về từ nơi đáy quần cậu, đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc hơi ẩm ướt, hắn chà chà ngón tay, im lặng xuống giường, đi ra ngoài.
Hà Dung An tức giận mà không có chỗ xả, nhấc chân đạp xuống ván giường một cái, sợi xích sắt vang rầm rầm.
Hàn Chu quay lại rất nhanh, cầm trong tay một chiếc áo ba lỗ trắng và quần cộc, cứ thế đưa cho Hà Dung An. Bên trong có cuộn cả một chiếc quần lót, trông vẫn còn mới.
Hà Dung An ngẩn người, nói: “Cho tôi ư?”.
Hàn Chu nhạt nhẽo ừ một tiếng.
Nhất thời lòng Hà Dung An thấy hơi lạ lẫm, nhìn chằm chằm Hàn Chu một lúc. Mặt Hàn Chu không có biểu cảm gì, chỉ nhìn lại, kế đó Hà Dung An dời mắt.
Hàn Chu bảo: “Thay đi”.
Hà Dung An do dự một chốc, cuối cùng cũng không muốn mặc váy con gái, bèn giơ tay lột luôn nó ra. Thân thể gầy gò của thiếu niên giấu trong bóng tối, vài sợi ánh sáng chiếu xuống, đường eo cậu thẳng tắp, da trắng, vài vết thương màu hồng nhạt cực kì đáng chú ý.
Cởi xong, Hà Dung An đột nhiên phát hiện Hàn Chu đang nhìn cậu chằm chằm, hai má hơi bừng đỏ, nói mà không lộ biểu cảm gì: “Vẫn còn nhìn nữa à?”.
Hàn Chu rũ mắt, không nói gì.
Hà Dung An nhịn, mặc áo ba lỗ lên người, rồi lại giơ chân, nói: “Anh khóa thế này, tôi mặc quần sao được?”.
Hàn Chu nhìn cậu, à một tiếng, chậm rãi ngồi xổm xuống mở dây xích. Chưa đợi hắn ngẩng đầu lên trước mắt đã tối sầm, Hà Dung An ném cái váy lên đầu hắn, nhanh nhẹn đổi quần lót, đến cả quần cộc cũng xỏ được một chân vào rồi.
Khi Hàn Chu kéo chiếc