Lúc Hàn Chu ra ngoài, Trương Cổ và Hàn Kỳ đang đánh bài. Hai tên đều hút thuốc, bài quăng xuống thành tiếng, Trương Cổ sờ xấp bài trên tay, cau mày.
Hàn Kỳ nhả khói rồi quăng vài quân xuống, Trương Cổ vừa nhìn đã chửi, vứt bài trong tay xuống, gẩy hai tờ tiền đỏ đưa cho gã.
Hàn Kỳ cười, liếc mắt nhìn Hàn Chu một cái, hỏi: “Tiểu Chu, sao đấy?”.
Khi tâm trạng tốt, họ sẽ thân thiết quan tâm Hàn Chu hơn một chút.
“Ngồi đi”. Trương Cổ bảo. “Thằng nhãi kia không ngoan à?”.
Hàn Chu mở một cái ghế ra để cạnh chúng rồi ngồi xuống, trả lời: “Không”.
“Chán à”. Trương Cổ dễ dàng mở nắp lon bia, nhấp một hớp, thuận miệng hỏi.
Hàn Kỳ nói: “Nó làm sao mà biết cái gì là ngột ngạt”.
Một lúc lâu sau, Hàn Chu hỏi: “Chú, xử lí cậu ta thế nào vậy?”.
Trương Cổ nói: “Anh Hai đang đi liên lạc”.
Hàn Kỳ nhếch miệng: “Nam thì không dễ bán như nữ, cơ mà”, gã khoa tay thành một con số: “Xinh đẹp thế kia, lại ở tuổi học sinh còn sạch sẽ, bán được giá lắm”.
Hàn Chu nâng mắt nhìn họ, chậm rãi hỏi: “Nếu không ai mua thì sao?”.
Hàn Kỳ nói: “Còn sao nữa, giết thôi. Nó thấy mặt chúng ta rồi, chẳng lẽ còn có thể để lại?”.
Trương Cổ đột nhiên nói: “Tiểu Chu, sao tự nhiên mày lại hỏi thế?”.
Hàn Chu trước đây chưa từng quan tâm những việc này.
Hàn Chu đối diện với ánh mắt dò xét của hai tên đó, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ rũ mắt: “Phiền”.
“Phiền cái gì mà phiền?”.
Hàn Chu nhìn bộ tú lơ khơ lộn xộn, hắn nghe thấy mình nói: “Người trong đó, phiền”.
Trương Cổ cười vỗ vai hắn: “Hiếm khi có đứa làm mày thấy phiền được đấy”.
Hàn Kỳ híp mắt đánh giá Hàn Chu: “Phiền? Mày đưa cả quần áo mình cho nó mặc, tao còn tưởng mày thích nó lắm cơ”.
Hàn Chu nghe từ “thích” trong miệng gã, ngẩn người, một hồi lâu mới nói: “Không ưa nam mặc váy”.
Hàn Kỳ xùy một tiếng: “Sao hồi trước không thấy nhãi con nhà mày nhiều chuyện thế nhỉ”.
“Phiền cũng không sao, đợi thêm mấy ngày nữa thôi”, Trương Cổ nói, “Lấy được tiền rồi, chú mang mày ra ngoài chơi một tí”.
Hàn Chu ừ một tiếng.
Hàn Kỳ sờ sờ chỗ thái dương mình, cười lạnh: “Tiện cho thằng nhãi kia quá, chưa nói đến việc làm trễ nải chuyện của chúng ta, một gậy nó đập ông đây kia, suýt thì hôn mê rồi”.