Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Dung An thấy một Hàn Chu như vậy.
Như một tên buôn người đúng nghĩa.
Lòng cậu đột nhiên dâng lên cảm xúc hoảng loạn và phẫn nộ khó tả, cậu không biết mình giận điều gì, có thể là do ngay lúc cậu cho rằng Hàn Chu không giống những kẻ kia, thì hắn lại nói cho cậu biết, hắn cũng là một con buôn.
Thậm chí Hà Dung An còn có một loại cảm giác bị phản bội.
Cậu trừng Hàn Chu, nói: “Không muốn”.
Ánh mắt Hàn Chu lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Vậy là em luôn luôn lừa dối tôi”.
“Chú nói không sai”.
Hắn buông lỏng tay, quăng Hà Dung An lên giường.
Hàn Kỳ nhìn họ, có chút hả hê mà nói: “Thằng ngu, thấy chưa, những kẻ này đều ranh mãnh, trong mắt chúng mày chỉ là một thằng buôn người gian ác mà thôi”.
Hàn Chu nghiêng đầu liếc Hàn Kỳ một cái, gã không thèm đi, khoanh tay nhếch miệng cười: “Hàn Chu, kẻ như thế thì chơi đùa một chút là được rồi, thật lòng làm gì cơ chứ”.
“Mày đúng là trẻ quá, dốt quá mà”.
Hàn Chu hờ hững nói: “Biết rồi”.
Gã huých tay Hàn Chu: “Nhóc con, mày chưa chơi ai bao giờ đúng chứ, có muốn chú dạy cho không?”.
“Đàn ông ấy mà, thử chơi thứ gì mới lạ hơn, mày sẽ ngộ ra là chơi đàn bà vẫn sướng hơn”.
Hà Dung An mở to hai mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Hàn Chu chằm chằm.
Hàn Chu cũng ngước lên, vững vàng đối mặt với ánh mắt của cậu. Trong mắt thiếu niên lập lòe lửa giận, cũng giấu cả mấy phần hãi sợ và lạc lõng. Hàn Chu không biểu cảm gì mà nói: “Không cần, tôi đã biết”.
Hàn Kỳ nhướng mày. Hàn Chu túm lấy cổ chân Hà