Lúc trời nóng nhất cả người Hà Dung An như vừa tắm xong, người dinh dính toàn mồ hôi, còn kèm theo mùi tinh dịch tanh nồng.
Họ không làm đến cuối cùng, mà có thể như thế cũng chẳng khác gì.
Lúc Hà Dung An túm tay Hàn Chu, móng tay cậu đã cào nát vết bỏng cũ của hắn, chảy máu. Hàn Chu không để ý lắm, giơ tay liếm liếm rồi vuốt mái tóc ướt nhẹp của cậu, nhìn khóe mắt đuôi mày cậu còn chưa tản hết tình dục.
Hà Dung An quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn hắn.
Cậu không phải đồ ngu, sau khi bình tĩnh lại mới đoán rằng những việc Hàn Chu làm có thể là che mắt những kẻ kia, mà Hàn Chu chẳng nói gì, mặc kệ cậu hoảng loạn, bấu víu một suy đoán duy nhất, cũng chẳng còn giống lúc đầu.
Hà Dung An vô cùng bất an, gần như sinh ra một loại cảm xúc oán hận và căm thù với Hàn Chu.
Cậu càng chống cự, Hàn Chu càng đối xử thô bạo và lạnh lùng, giữa hai người như thể cuối cùng cũng bị ép vào guồng quay, tên buôn người và nạn nhân, đây mới là mối quan hệ họ nên có.
Mãi đến tận đêm hôm ấy, vừa lúc đến phiên trực đêm của Hàn Kỳ.
Hàn Chu nói đèn phòng đã hỏng, phải thay mới, Hàn Kỳ bèn thiếu kiên nhẫn bảo: “Đã muộn thế này rồi, đợi sáng mai rồi làm”.
Hàn Chu không phảm ứng lại gì, cầm một bóng đèn mới và một chiếc đèn pin dúi cho gã, muốn để gã thay giúp ngay.
Hàn Kỳ nói: “Thằng ngu đúng là nhiều chuyện”.
Gã hùng hùng hổ hổ cầm lấy đèn pin, đạp dép lê đi tới.
Khi gã bước vào căn phòng sầm tối, khua cây đèn pin trong tay một cái, vừa lúc chiếu đúng vào đôi chân vẫn còn dấu tay của Hà Dung An, gã bèn mờ ám cười ra tiếng, nói với Hàn Chu: “Có đèn với không có đèn thì làm chuyện ấy cũng khác nhau à?”.
Hàn Chu xé hộp đựng bóng đèn, thuận miệng đáp: “Không giống”.
Hàn Kỳ ngáp một cái, nói: “Chơi chưa đến hai ngày, đợi anh Ba về là nó bị đưa đi rồi”.
Hàn Chu nâng mắt áng chừng bóng đèn trong tay, nói: “Chơi chán rồi”.
Hàn Kỳ