Trước mắt là một con đường thật dài. Trời còn âm u chưa sáng hẳn, Hà Dung An siết vô lăng dính máu, cứ thế đi tiếp. Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe, cậu đạp phanh thật mạnh, nhưng vẫn chẳng tránh kịp.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Hà Dung An choáng váng, thấy kẻ ngồi trong xe kia chính là Hàn Chu.
Hắn đang nhìn cậu, người đầy máu, trên tay là chiếc còng bạc.
Hà Dung An bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy người, trợn tròn mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, đầu ngón tay mới ấm lên một chút.
Cậu xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhớ đến Hàn Chu vẫn đang bị nhốt, mờ mịt ngốc nghếch, cơn buồn ngủ biến mất không còn một mống.
Hàn Chu đã nghĩ xong từ lâu, hắn muốn kéo những người kia theo xuống địa ngục, quyết tuyệt tới mức Hà Dung An không ứng phó kịp.
Có khi cậu nghĩ, có phải cậu không nên ép Hàn Chu ở lại hay không? Vậy thì hắn sẽ không phải ngồi tù, dù ý nghĩ này vốn rất ích kỉ. Hà Dung An vô cùng lí trí, từ nhỏ cậu đã biết ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, dù sau này cậu bị bọn buôn người bắt được, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thì cậu cũng không hối hận vì khi trước đã giúp cô bé kia.
Hàn Chu thuộc đám buôn người, không quản lí do gì, hắn cũng là phạm nhân.
Nhưng Hà Dung An chỉ muốn Hàn Chu có được cuộc sống tốt nhất.
Cậu không ngủ được, bèn đơn giản vươn vai xuống giường, đi dép lê mở cửa ra ngoài.
Phòng khách dưới lầu vẫn sáng đèn, Hà Dung An liếc nhìn, mẹ cậu đeo kính, dựa vào sofa đọc sách.
Hà Dung An xuống ngồi cạnh, gọi một tiếng: “Mẹ”.
Mẹ Hà ngẩng mặt lên, cầm tay cậu vỗ vỗ, nói: “Dậy làm gì, con ngủ không ngon à?”.
Hà Dung An gật đầu, rồi lại lắc đầu, hỏi bà: “Sao mẹ còn chưa ngủ”.
Mẹ Hà tháo kính, nhìn cậu, cười bảo ngủ không được.
Dạo này Hà Dung An trở về, bà vẫn luôn ngủ không ngon, chỉ sợ vừa tỉnh đã không còn thấy cậu.
Hà Dung An nắm tay bà: “Mai mẹ còn phải đến trường mà, vẫn nên đi ngủ sớm đi”.
Mẹ Hà nói: “Mẹ ngủ