Huyền Minh còn định muốn nói cái gì, nhưng nhìn hai người ý đã quyết liền không cần phải nhiều lời nữa, tiên đồ gian nan phải dựa mình, bọn họ là người ngoài nhiều nhất từ bên chiếu cố một chút.
"Cũng đúng" Vị Danh hơi sửng sốt một chút, liền cười: "Đến lúc đó mọi người đều chiếu cố cho nhau một chút, ta tin tưởng hồ dung nham không quá khó." Hắn là Hỏa linh căn, bên trong đan điền lại có hàn linh băng cực diễm, hồ dung nham đối với hắn cũng không là uy hiếp, thứ chán ghét chính là sí điểu đếm không hết xoay quanh ở hồ dung nham, chúng nó thích ăn mắt của người nhất.
"Yên tâm, chúng ta sẽ không xem nhẹ mệnh của mình" Có lẽ nàng cùng Tiểu Thập Tứ không lợi hại như Tiểu Thập Tam, nhưng Hàn Mục Kỳ tin tưởng bọn họ cũng không kém, nói đúng hơn là nàng tin tưởng chính mình nỗ lực nhiều năm như vậy, Hàn Mục Tiêu ngồi ở bên cạnh cũng phụ họa: "Lục tỷ đã nói lời của lòng ta."
Vị Danh gật đầu, sau nhìn nhìn ngoài động: "Canh giờ còn sớm, chúng ta lại điều tức một hồi, giờ Dần xuất phát."
"Được"
Quả như Huyền Minh nói, chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc Hoán Li Miêu thì bọn chúng coi bọn họ như không có gì. Ở lãnh địa của Hoán Li Miêu đi qua một ngày, đoàn người Hàn Mục Vi cũng có chính diện gặp qua một đàn Hoán Li Miêu, nhưng đám mèo đó thấy bọn họ chỉ liếm liếm môi liền đi rồi.
Sắp sửa ra khỏi lãnh địa của Hoán Li Miêu thì Huyền Minh rải một ít hạt giống trên mặt đất, nhếch lên ngón tay hoa sen: "A di đà phật" Vừa dứt lời những hạt giống đó liền phá xác mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt liền cao hơn nửa thước.
Nguyên lai là Hỏa Lĩnh Hà, Hàn Mục Vi trừu trừu cái mũi, hương thơm nhàn nhạt mang theo cổ thanh tân thoải mái, hít vào trong lỗ mũi lạnh lạnh thực tỉnh thần, đây là linh thực mà Hoán Li Miêu thích nhất. Quả nhiên bọn họ còn chưa ra lãnh địa đã có Hoán Li Miêu theo hương vị đi tới Hỏa Lĩnh Hà chơi đùa lăn lộn.
Tối nay lại là giờ Tý, Hàn Mục Vi lại lần nữa nghe được tiếng ca linh hoạt kỳ ảo động lòng người, lần này tiếng ca càng rõ ràng, nàng yên lặng mà nghe, hai giọt thanh lệ từ khóe mắt tràn ra, theo gương mặt chảy xuống cằm như hoa cánh hội hợp, sau lại từ cằm đến cổ, đi tới Giao Hoàng mắt.
Nước mắt chậm rãi tẩm nhập Giao Hoàng mắt, Châu Tử màu thủy lam nổi lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, Châu Tử xuất hiện một chút kim hoàng, sau chậm rãi mở rộng, một con giao nhân đuôi cá có kim hoàng sắc từ chỗ đó vụt ra, ngồi ngay ngắn ở Châu Tử.
Lúc này đôi lông mi đã hơi ướt của Hàn Mục Vi run rẩy, chậm rãi mở một đôi mắt bị nước mắt làm sạch qua, nàng duỗi tay chạm vào mặt mình, sau nhìn nước mắt mà cười khẽ.
Tay dính nước mắt cầm lên viên Giao Hoàng mắt treo ở trên cổ, không cấm nhíu mày, nhìn giao nhân trong Châu Tử đang ngồi ngay ngắn đang chăm chú nhìn nàng, nàng phát hiện nàng cùng Giao Hoàng mắt này dường như có một tia liên lụy: "Bồ Bồ, đây là có chuyện gì?" Nó không phải nói chủ nhân của Giao Hoàng này còn sống sao, cho nên không thể nhận chủ sao?
Tiểu Thiên Bồ thở dài nói: "Hẳn là chủ nhân của Giao Hoàng mắt sau khi móc nó ra đã làm chú thuật, mà chú thuật có thể phá giải đó là nước mắt bi tình, ngươi vừa mới nghe tiếng ca của nàng, có cảm giác thương tích bi thống, nước mắt tẩm vào Giao Hoàng mắt, nó hiện tại tuy không hoàn toàn thuộc về ngươi nhưng giữa ngươi cùng nó đã có liên hệ."
Hàn Mục Vi thần sắc bình tĩnh mà nhìn giao nhân trong Giao Hoàng mắt: "Quá ngây ngốc" Đầu óc của cá đúng là ăn ngon nhưng không thông minh.
Giao nhân dường như biết Hàn Mục Vi suy nghĩ cái gì, trừng mắt nhìn nàng một cái liền hất đuôi đi rồi. Không có giao nhân bá chiếm, Giao Hoàng mắt lại bắt đầu tiếp tục chuyện đêm qua. Đúng như Hàn Mục Vi suy đoán, Giao Hoàng coi trọng thanh niên chính là thành chủ của Hương Chương thành -- Đông Hoa Mính.
Đông Hoa Mính mang theo Giao Hoàng đi tới Hương Chương Nhai, bọn họ gắn bó ngồi xem mặt trời mọc ở phương đông, thưởng Hương Chương, dưới ánh trăng duyên tình kéo dài, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, có một ngày Giao Hoàng ở dưới Hương Chương Nhai là Hương Chương Lâm cứu một vị cô nương bị kẻ thù đuổi giết.
Từ đây sinh hoạt của nàng hoàn toàn rối loạn, khi cùng Đông Hoa Mính giao hợp, tình mê vô ý bị đào yêu đan, mà Hổ Đầu Cương ở Thiên Dương sơn chính là nơi mà Đông Hoa Mính vì nàng tuyển chỗ cư trú. Hàn Mục Vi nhìn đến đoạn này không khỏi lại lần nữa mắng Giao Hoàng xứng đáng, nàng ta sống ở biển sâu, Đông Hoa Mính không phải không biết nhưng vẫn như cũ mang nàng tới Thiên Dương sơn, này tâm sáng tỏ, chỉ có giao nhân óc cá mới có thể thấy không rõ.
Giao Hoàng bị Đông Hoa Mính vây ở mạch nước ngầm ở Hổ Đầu Cương dưới Thiên Dương sơn, mà phía trên mạch nước ngầm là yêu đan của Giao Hoàng làm mắt trận để dưỡng thần trận, địa phương đó cũng là nơi để Đông Hoa Mính độ phi thăng lôi kiếp.
Đến nỗi Trần Mạn đó là nữ tử được Giao Hoàng cứu, nàng ta cùng Đông Hoa Mính hẳn là nhận thức, Hương Chương thành mới vừa xây không lâu, hai nhà Đông, Trần liền cử tộc nhân dọn tới. Hàn Mục Vi nhìn Đông Hoa Mính đang độ kiếp, trong mắt toàn là châm chọc, Giao Hoàng mắt lại khôi phục thành trạng thái dòng nước.
Hôm nay vẫn như hôm qua, giờ Dần vừa đến bọn họ liền xuất phát. Buổi trưa, đoàn người Hàn Mục Vi rốt cuộc tới hồ dung nham. Cuồn cuộn dung nham trên mặt hồ thỉnh thoảng lại phát ra một đoàn hỏa, ngay cả hư không trên mặt hồ đều dường như bị thiêu dung.
Đoàn người Hàn Mục Vi lên đỉnh núi, nhìn về phía vách đá đối diện, trên vách đá đều là mấy cái lỗ to bằng nắm tay rậm rạp, mấy người đều là nhíu mày. Hàn Mục Tiêu có chút minh bạch vì cái gì rất ít người đi đến Hổ Đầu Cương: "Những cái đó đều là ổ của sí điểu, thật đúng là không ít."
"Sí điểu tuy nhỏ, nhưng tốc độ phi hành lại không chậm" Huyền Minh móc ra một ít hạt giống bụi gai thứ đằng: "Bất quá chúng nó chỉ mổ đôi mắt, cho nên một hồi các ngươi cẩn thận một chút."
Hàn Mục Kỳ thả ra Kiểu Hồ, làm nó ngồi xổm ngồi ở trên vai: "Chúng ta sẽ cẩn thận, yêu cầu hỗ trợ sao?" Nàng cũng có Mộc linh căn, ở trong tông trồng linh thực nhưng không thiếu làm.
Huyền Minh nhìn nàng một cái, cười nói: "Không cần" Tay trái ném đi, hạt giống trong tay rơi khắp nơi "A di đà phật" tay trái vung lên "Đi thôi."
Chỉ thấy những hạt giống này nháy mắt phá xác đâm chồi sinh đằng, duỗi hướng về phía đối diện, chỉ mười tức công phu một cây cầu liền hình thành. Vị Danh đi lên phía trước, nghỉ chân ở bên người Huyền Minh: "Ngươi đi trước hay là ta."
"Ta trước đi" Huyền Minh lắc mình liền bước lên cầu, đảo mắt liền đến trung tâm, đối diện sí điểu nghe thấy được hương vị của người sống lập tức bay ra sào huyệt, hướng tới Huyền Minh vọt lại đây.
Vị Danh nhìn về phía Hàn Mục Kỳ: "Ngươi đuổi kịp" Huyền