Hàn quang chợt lóe, bạc kiếm phá không mà ra, mặc dù ở vào thế hạ phong nhưng Hàn Lăng Âm như cũ vẫn không chút nào thoái nhượng, rất có ý tưởng phân rõ sống chết.
Hai nam tử áo tím vẫn luôn đều biết cháu gái Hàn Lăng Âm của Trì Dao đạo tôn có thiên phú cực tốt, nhưng vì có cảnh giới tu vi hạn chế nên lần này tiếp tông lệnh cũng chưa có nhiều băn khoăn, bất quá nàng bị thương còn có thể chống lại bọn họ đến hiện tại, đã chứng minh nàng không tầm thường, chỉ tiếc thí sư phản bội tông, lưu không được nàng.
"Hưu.. Hưu.."
Hai đạo kim sắc kiếm khí thẳng đến Hàn Lăng Âm, thế kiếm màu ngân bạch của Hàn Lăng Âm từ trên cao đối diện, hai sắc kiếm khí vàng bạc nháy mắt đụng vào cùng nhau, oanh một tiếng, tuyết bay đầy trời. Phá một đạo kiếm khí đã là cực hạn, mặt sau một đạo theo sát tới, nàng trốn tránh không kịp, chỉ có thể cầm kiếm nỗ lực chống: "Ách.."
Kim sắc kiếm khí bức cong băng bạc giảo ti kiếm, Hàn Lăng Âm bị đẩy đến cửa động tuyết lĩnh, mũ liền áo choàng mang ở trên đầu cũng bị quét đi, lộ ra một đầu tóc quăn đen nhánh nồng đậm, gió lạnh xẹt qua, mang theo một sợi tóc đen. Kim sắc kiếm khí ánh lên, tay phải nàng nhẹ nhàng động, băng bạc giảo ti kiếm nguyên đã bị uốn cong lập tức lại khôi phục thành nguyên trạng.
Máu còn theo khóe miệng chảy xuống, Hàn Lăng Âm cầm kiếm đứng ở cửa động tuyết lĩnh vẫn không nhúc nhích, hai nam tử biết nàng đã là nỏ mạnh hết đà, hai người chậm rãi tới gần: "Hàn Lăng Âm, tông chủ tư phát có lệnh, chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, liền có thể lưu ngươi một mạng, mang về tông xử trí."
Hồi tông xử trí? Hàn Lăng Âm nhẹ lôi kéo khóe miệng cười lạnh, một đôi mắt tràn đầy châm chọc: "Nguyên lai còn có thể lưu ta một mạng, ta còn tưởng rằng là Hoàng Chí Mịch luyến tiếc thân tu vi này của ta."
Uổng Tử Tiêu Tông còn đứng hàng sáu đại tông chi nhất ở Tiêu Thiến Giới, nội bộ lại thích làm một ít gà gáy cẩu trộm, nhìn một cái những lão tổ trong tông có uy tín danh dự, miệng đầy nhân nghĩa, ai dưới tòa không thu mấy cái nữ đệ tử tư chất thượng giai?
Nguyên nàng cũng có sư tỷ, nhưng ba trăm năm trước người đó thế nhưng thành thiếp thất của lão tổ bên núi, mà Thi Hoa Lý cũng nhiều thêm một người thiếp thất. Nhiều năm như vậy, nếu không phải tổ mẫu nàng thủ đoạn cường ngạnh, từng bước mưu tính, chỉ sợ nàng cũng sống không đến hôm nay, cho nên ai dám động tổ mẫu, nàng phải giết.
"Hừ.." Một nam tử cường tráng trong đó hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm tiến lên: "Tới tình trạng này rồi, hết thảy đã không phải do ngươi."
Chỉ là hắn mới vừa nói xong, liền cảm giác thân mình trầm xuống. Hàn Lăng Âm đang nhìn chằm chằm hai người, đột nhiên bên trong Thần phủ vang lên một thanh âm "động thủ" cùng lúc đó, tay phải căng thẳng, quét ngang mà qua, băng bạc giảo ti kiếm nháy mắt chém nam tử tới gần thành hai nửa, ngay cả Nguyên Anh trong đan điền cũng chưa tránh được.
Mũi chân một chút bay lên không cầm kiếm hạ phách, kiếm khí màu ngân bạch lập tức liền làm một vị nam tử còn lại cách nàng không đến hai trượng một phân thành hai.
Phanh..
Dùng ra một kích cuối cùng, Hàn Lăng Âm cũng đã kiệt lực, mất cân bằng, từ không trung té rớt trên mặt đất, nàng giãy giụa bò đến cửa động tuyết lĩnh, hai mắt đỏ bừng, run môi nhẹ kêu: "Cha."
Bên trong vực sâu là cực hàn chi địa, dưới cực hàn chi địa vạn trượng lớp băng đóng băng một bộ hàn quan dài hai trượng, rộng một trượng thật lớn, lúc này người trong hàn quan đã tỉnh, một đôi mắt biết cười tràn đầy từ ái: "Tiểu Lăng Âm như thế nào tới, chính là bị khi dễ?"
Hắn không mở miệng còn tốt, một mở miệng Hàn Lăng Âm liền hoàn toàn nhịn không được, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra: "Không ai khi dễ được con, tại con nhớ cha." Lăng Âm là tên mà cha nàng lấy cho nàng, chỉ là khi gặp được hắn nàng đã nổi danh, sau tổ mẫu liền làm chủ đem "Lăng Âm" ban cho nàng làm đạo hào, lại lần nữa nghe được hắn gọi tên này, trong lòng rất ấm ám, nàng không phải một người.
Năm đó nàng ở cánh đồng tuyết kết Kim Đan, Kim Đan một thành liền thức tỉnh linh tâm thân thể. Còn chưa chờ nàng độ xong lôi kiếp thì người của Tuyết gia trấn thủ cánh đồng tuyết liền đến. Một độ xong lôi kiếp nàng liền bị đưa tới Thiên Tuyết Cung, cung chủ Tuyết Tuân Y của Thiên Tuyết Cung nhìn đến nàng rõ ràng sửng sốt, cũng chính là ở Thiên Tuyết Cung nàng lần đầu tiên gặp được phụ thân.
Nàng ở Thiên Tuyết Cung một ngày thì Tuyết Tuân Y liền động thủ phong ấn linh tâm thân thể của nàng, làm giao dịch thì phụ thân nàng giải khai phong ấn trong cơ thể, thành mắt trận của Phục Ma Trận mà Tuyết gia bảo hộ ngũ hành thất tuyệt. Tuyết Tuân Y có nói qua, trong một ngàn năm phụ thân nàng đi không được, một ngàn năm sau Tuyết gia sẽ không hỏi đến phụ thân nàng nữa, chỉ cần hắn có thể rời đi.
Nơi này tổ mẫu nàng đã xông qua nhưng lại không thể đến động cuối, mà mỗi năm mươi năm nàng đều sẽ tới thăm một lần, mỗi lần chỉ cần có thể tiến nhiều hơn một trượng, nàng có cảm giác chính mình có khả năng mang theo phụ thân rời đi, đáng tiếc đến nay cũng không thể đi đến động cuối.
Nam tử bên trong cười khẽ, đứa nhỏ này lớn lên giống hắn nhưng tính tình lại cùng A Ly không có sai biệt, đầu óc còn có điểm không hảo sử: "Lấy tu vi hiện tại của con thì không đến được cực hàn chi địa, con cũng không cần lại bướng bỉnh đi xuống."
Hàn Lăng Âm biết, đôi tay khẩn bắt lấy tuyết: "Con sẽ càng nỗ lực" Nàng nhất định phải mang theo cha rời đi địa phương này.
"Con đi Thương Uyên tìm mẹ con đi" Nam tử buông xuống đầu, nhìn lưu ảnh thạch nắm trong tay: "Nàng tỉnh, liền ở Thương Uyên."
"Nương không chết?" Hàn Lăng Âm cũng nín khóc, đôi tay một chống cả người liền ngồi lên: "Cha nói nương không chết, hiện tại đang ở Thương Uyên Giới?"
Tổ mẫu cùng nàng nói qua nương, nói nàng mặt khác giống nhau nhưng ánh mắt lại rất tốt, liếc mắt một cái liền chọn được hôn phu thành thực cho chính mình, tuy rằng tuổi còn nhỏ, tu vi không cao nhưng tư chất không tồi, quan trọng nhất chính là đầu óc linh quang, còn một lòng một dạ mà đối đãi nàng rất tốt.
Nữ tử ngốc đó cả đời phỏng chừng chỉ thông minh hai lần, một hồi là ăn vạ hắn, dư lại lần đó là phút cuối cùng, nam tử nhẹ vê hình ảnh nữ tử trong lưu ảnh thạch chỉ biết trang quạnh quẽ, cườilắc khẽ đầu.
"Con đi Thương Uyên Giới tìm nàng, nàng hẳn là sẽ đi Chung Hiểu bí cảnh tìm Hồn Dần Thạch, con cứ tìm lứa đệ tử gần nhất vào bí cảnh mà tra, sẽ tìm được nàng, nếu có phiền toái liền cầm khối thân phận ngọc bài lúc trước cha cho con đi Thiên Diễn Tông, bọn họ sẽ trợ còn."
"Vậy cha thì sao?" Hàn Lăng Âm gãi gãi đầu: "Cha phải làm sao bây giờ?" Sớm biết vậy thì lúc trước ở Thất Huyền bí cảnh sau khi cùng Cơ Tĩnh Nguyên lão nhân kia thì phải làm hắn lấy thân báo đáp, tuy rằng tuổi tác tác của hắn cùng cha không sai biệt lắm nhưng ít ra hắn so nàng lợi hại hơn một chút.
Nam tử dùng thần thức đảo qua con gái ngốc của hắn, thấy nàng đầy mặt hối hận chỉ cảm thấy đầu có chút đau, rõ ràng nhìn bề ngoài rất thông minh như thế nào đầu óc liền thừa Chung gia: "Con không cần phải xen vào cha, tìm được mẹ con liền về Thiên Diễn Tông thay cha coi chừng nàng, đừng làm cho nàng suốt ngày quát tháo so dũng khí, chờ thần hồn tu vi của cha đột phá Đại Thừa cảnh, vào Độ Kiếp kỳ, liền sẽ trở về tìm mọi người."
Tay Hàn Lăng Âm đang vò đầu bỗng dừng lại: "Cha, ngài hiện tại là tu vi gì?" Làm mắt trận còn có thể tu luyện, kia lúc trước nên đổi nàng đi, dù sao nàng cũng không có nhiều tâm nhãn như cha.
"So con cao hơn một chút" Nam tử giương mắt nhìn về phía Hồn Dần Thạch trong băng quan đã sắp bị tiêu hao hết, tâm tình tốt rất nhiều: "Hướng tây trăm dặm có một tòa sườn núi, dưới sườn núi có một động phủ, nơi đó thực bí ẩn, cách Thiên Tuyết Cung không xa, người đuổi giết con