Sau khi Cơ Tĩnh Nguyên rời đi Hàn Mục Vi liền đi theo người của Cơ gia đi Quy Nhất Tông. Ra Trọng Nguyên đi về thành hướng đông không đến trăm dặm liền đến Ốc Tích sơn mạch, so với Thiên Cực sơn mạch của Thiên Diễn Tông thì Ốc Tích sơn mạch càng ngày càng rộng, mà Ốc Tích sơn mạch trên Quy Nhất Tông càng là rộng lớn, quy mô tương đương với mười cái Thiên Diễn Tông gộp lại.
Hàn Mục Vi cũng coi như là gặp qua việc đời, nhưng tới Quy Nhất Tông vẫn là bị những ngọn núi cao ngất trong mây, tầng tầng lớp lớp đếm không hết làm kinh sợ, nàng yên lặng tính có bao nhiêu phong chủ Hóa Thần?. Truyện Hài Hước
Bọn người ai về nhà nấy, Cơ Thượng Diệu xoay người nhìn về phía tiểu cô cô vẻ mặt thanh lãnh đi theo phía sau, nếp gấp trên trán đều ra tới: "Nếu không ngài liền ở lại núi này?" Vị này thân phận đặc thù, hắn không yên tâm đem nàng giao cho người khác, vẫn là đãi ở dưới mí mắt của chính mình đáng tin cậy hơn.
Hàn Mục Vi ở đâu cũng được, nàng không có ý kiến: "Làm phiền."
Nhìn tiểu cô nương ngoan ngoan ngoãn ngoãn, Cơ Thượng Diệu nhiều ít có chút an ủi, cũng may vị này tính nết không tồi, làm hắn bớt lo không ít, nếu là giống căn độc đinh của Từ gia kia, phỏng chừng hắn phải sửa tu Phật: "Ta làm Như Ngọc trước mang ngài đi chấp sự lãnh một khối thân phận ngọc bài, lại.."
"Con biết rồi" Cha hắn lại lải nhải, Cơ Như Ngọc có chút không kiên nhẫn, còn không phải là dàn xếp cho tiểu cô tổ sao? Việc này hắn lành nghề thật sự: "Lãnh xong thân phận ngọc bài, lại chọn một chỗ động phủ, này đó con đều biết, ngài đi làm việc của ngài đi, con sẽ chiếu cố tiểu cô tổ."
Nếu không phải còn có trưởng bối ở, bận tâm chính mình cái mặt già này, Cơ Thượng Diệu thật sự sẽ động thủ đánh con trai độc nhất, nhẹ thở phào, tiếp tục công đạo Hàn Mục Vi: "Ngài nếu có cái gì thiếu cũng không cần đi chấp sự mà trực tiếp đến chưởng sự quán của Quy Nguyên Phong lãnh là được."
"Ta đã biết, cảm ơn" Làm đại tông chủ đệ nhất ở Tiêu Thiến Giới đối nàng như thế khách khí, trong lòng Hàn Mục Vi có chút chột dạ, đồng thời cũng không ngừng mà nhắc nhở chính mình phải nhớ cho kỹ thân phận, không cần lơ mơ: "Ta đi theo Như Ngọc là được, ngài.. Ngài đi vội đi."
Cơ Thượng Diệu trừng mắt nhìn Cơ Như Ngọc đứng ở bên cạnh Hàn Mục Vi, cảnh cáo ý vị thập phần rõ ràng, nhưng đôi mắt vừa chuyển trên mặt lại treo nụ cười rất là ấm áp, lấy ra một khối truyền âm ngọc phù: "Trong tông còn có việc, ta đây liền đi trước vội, ngài có chuyện gì liền truyền âm với ta."
Hàn Mục Vi tiếp nhận ngọc phù: "Yên tâm, ta nhất định sẽ đem Quy Nhất Tông trở thành nhf mình" Lại làm nàng nhận thêm cái sư phụ cũng được.
Thật vất vả mới tiễn đi Cơ Thượng Diệu, bả vai nàng buông lỏng, thở phào một hơi, sau quay đầu nhìn hướng người ở bên cạnh, thấy bộ dáng ghét bỏ trên mặt hắn liền biết hắn là thật thiếu đánh.
Cơ Như Ngọc nhìn cha hắn hoàn toàn không ảnh mới dám duỗi tay đào đào lỗ tai: "Tiểu cô tổ, ngài không cần để ý, cha ta chính là thích nhọc long nhiều vô nghĩa nhưng sẽ không có tật xấu khác" Hắn cũng cho chính mình chừa chút thể diện, không thể nói cho tiểu cô tổ là cha hắn còn thích đánh con trai "Chúng ta hiện tại đi chấp sự chỗ đi."
"Được" Hàn Mục Vi lấy ra phi kiếm, đi theo Cơ Như Ngọc phía sau, một đường hướng tây.
Tới chấp sự chỗ, hai người mới vừa hạ phi kiếm còn chưa đi vào liền gặp gỡ một vị tiểu cô nương mặt tròn ăn mặc tiên vũ váy vàng nhạt, lãnh một đám cả trai lẫn gái từ chấp sự chỗ ra tới. Hàn Mục Vi là trời xa đất lạ, không quen biết nghênh người đang tới, nàng đi ở bên người Cơ Như Ngọc đang nhìn quét chung quanh cảnh trí, trong lòng là vô tận cảm thán.
Chỉ là Cơ Như Ngọc nhìn thấy cô nương kia thì sắc mặt liền trở nên có điểm không hảo, bất quá hắn hôm nay có chính sự, không nghĩ làm tiểu cô tổ nhà mình chế giễu, cố tình quay mặt hướng bên cạnh đi. Hàn Mục Vi lại không ngốc, vừa thấy Cơ Như Ngọc như vậy liền biết nội bộ có tình huống, nàng cũng không ý dính vào chuyện thị phi, liền đi theo nhường đường.
"Cơ Như Ngọc.."
Hàn Mục Vi vừa mới đi ngang qua nàng ta đã nghe một tiếng nói yêu kiều, giương mắt nhìn nhìn tiểu cô nương đứng ở bậc thang phồng lên quai hàm, lại quay đầu nhìn Cơ Như Ngọc nhíu chặt giữa mày, dùng khuỷu tay quải quải: "Ngươi làm gì tiểu cô nương nhà người ta vậy?"
"Nàng mà nhỏ?" Cơ Như Ngọc như bị pháo nổ trúng: "Rõ ràng lớn hơn ta hai tuổi" không đúng, này không phải mấu chốt "Ta làm gì nàng được?"
"Vậy nàng ta làm gì ngươi?" Hàn Mục Vi dám đối với trời thề, nàng thật sự chỉ là thuận miệng hỏi lại, không có ý gì khác, nhưng nhìn Cơ Như Ngọc đỏ mặt tía tai, nàng không khỏi lại lần nữa nhìn về phía cô nương kia.
Hàn Mục Vi hỏi chuyện không tránh người, cô nương kia tự nhiên cũng nghe được, hai lỗ tai nhỏ trắng nõn cùng nhiễm phấn, quật cường mà nhìn chằm chằm Cơ Như Ngọc: "Ta.. ta hôn hắn.."
"Câm miệng" Cơ Như Ngọc một cái lắc mình tiến lên, che lại miệng của cô nương: "Lúc đó ta mới năm tuổi, làm thương tổn trĩ đồng trẻ người non dạ mà lương tâm ngươi sẽ không đau sao?"
Ai bảo hắn khi còn bé không có gặp được quá hai cái sắc nữ, trách chỉ trách hắn năm đó trẻ người non dạ, ngoài ra còn thêm kiến thức hạn hẹp, bị một cái đùi gà đả động, còn cùng người đàn bà đanh đá này lẫn nhau hẹn ước cả đời. Nhìn một cái gương mặt tròn tròn của nàng, nhìn nhìn lại gương mặt trẻ con này của hắn, bọn họ hấu cùng nhau không phải tai họa hậu thế sao?
Cô nương nghe vậy liếc mắt xem thường, nhấc chân chính là một đá, nháy mắt liền đem Cơ Như Ngọc đá xuống bậc thang: "Ăn đùi gà của ta chính là người của ta, ngươi không được hái hoa ngắt cỏ" Nói còn ý có điều chỉ mà liếc liếc mắt Hàn Mục Vi.
Tới như vậy Hàn Mục Vi cảm thấy nàng cần thiết nói rõ một cút: "Cái kia.. Ta trước tự giới thiệu một chút, ta là Cơ Hàn Hinh, là tiểu cô tổ của Cơ Như Ngọc."
Nguyên bản cô nương còn hung ba ba nghe vậy nháy mắt ngốc lăng, nàng có phải hay không đã quên chuyện quan trọng gì?