Kế tiếp Hàn Mục Vi liền cái gì cũng nghe không đến, trái tim nhỏ bùm bùm mà nhảy: "Bồ Bồ, giới linh sẽ làm không lại cái lão tặc kia đi?"
"Không đâu" - Nếu nó không đoán sai, giới linh đại khái đã hiến tế với Tịnh Hồn chín tức thụ, lão tặc kia muốn vọng động cũng không cơ hội, có lẽ ngàn vạn năm sau cái không gian giới điểm kia nhờ Tịnh Hồn chín tức thụ tinh lọc sẽ trở thành một mảnh tịnh thổ: "Vi Vi Nhi, ngươi hiện tại vẫn là lo lắng cho chính mình đi, không có gì bất ngờ xảy ra, từ lúc đi ra thì ta sẽ gặp diệt thần lôi kiếp".
"Cái này có thể không cần nhắc nhở ta" - Hàn Mục Vi lập tức ngồi xuống lấy ra đùi gà, linh quả từng ngụm từng ngụm mà ăn lên: "Nếu là có rượu thì phần cơm chặt đầu này liền hoàn mỹ" - Chuyện tới trước mắt nàng muốn tránh cũng không thể tránh, đây là mệnh của người làm đại sự, nghĩ đến việc bị sét đánh thành tro, nàng quyết định trước làm mình no cái đã.
Tiểu Thiên Bồ không nói, Vi Vi Nhi luôn đổi mới nhận tri của nó, nó hiện tại chỉ nghĩ lẳng lặng.
Hàn Mục Vi mới vừa ăn lửng dạ, trước mắt đột nhiên tối sầm, tiếp theo nàng đã bị quăng ra: "Sẽ không nhanh như vậy đi?" - Sự thật chứng minh chính là bay nhanh như vậy, quét mắt bốn phía, nàng phát hiện nơi này có điểm quen mắt, chỉ là giống như không còn dòng suối kia: "Bồ Bồ, chúng ta lại về tới chỗ lúc trước bị ngã xuống" - Càng nghĩ càng thấy ớn, nàng có điểm không xác định: "Chẳng lẽ phía trước phát sinh hết thảy đều là giả, là ảo cảnh?"
"Thỉnh đem lỗ tai dựng thẳng lên, nghe một chút tiếng sấm ở bên ngoài đi" - Tiểu Thiên Bồ hiện tại ai đều không phục, chỉ phục Hàn Mục Vi: "Bây giờ đều là khi nào rồi, còn không chuẩn bị nhanh lên?"
Hàn Mục Vi vừa xuất hiện ở Thương Uyên Giới, nguyên bản bầu trời đang trong trẻo lập tức liền ám trầm xuống.
Ngay sau đó mây đen bắt đầu hướng trên không rừng Mạc Nhật bắt đầu tụ tập, rừng rậm điểu thú hoảng sợ tẫn tán tránh tai.
"Ầm ầm ầm.."
Oa dựa, Hàn Mục Vi chạy nhanh chóng gọi ra Muộn Côn, chỉ là còn không kịp đứng lên, liền nghe được "răng rắc" một tiếng, tiếp theo nàng đã nghe đến mùi khét không biết cái gì bị đốt, phục hồi tinh thần lại ngửa đầu nhìn, ta má ơi, chạy nhanh cầm Muộn Côn đang nắm chắc ở trong tay ném đi ra ngoài, hai tay ôm đầu chạy như bay, trước mắt nàng cũng chỉ có kỹ năng này.
"Rắc" lại là một đạo lôi tím to cỡ cánh tay đánh xuống, Hàn Mục Vi lần này rõ ràng không có vận may như lần trước, bị sét đánh vừa vặn, nguyên bản nhân mình trắng nõn, sạch sẽ nháy mắt liền có thể so với đáy nồi hôi đen giống nhau, một đầu tóc đen uốn cong tự nhiên cũng bị đốt trọi, còn có bốc khói.
Người cũng không kịp chạy, toàn bộ nằm cuộn tròn trên mặt đất, vài sợi cuồng bạo lôi điện ở bên trong cơ thể Hàn Mục Vi tùy ý tác loạn: "A.." - Thoáng thích ứng nàng liền nỗ lực giãy giụa ngồi dậy xếp bằng, bắt đầu vận chuyển 《Thuần Nguyên Quyết》, hàm răng run rẩy: "A.."
Từ lúc Hàn Mục Vi ở rừng Mạc Nhật hư không tiêu thất, Thiện Đức chân quân cũng không lại bế quan, hắn tổng cảm thấy béo nha đầu kia phải cho hắn chơi lớn, quả nhiên hôm nay hắn vừa mới nhập định, liền trong lòng nhảy dựng.
Lôi kiếp mới bắt đầu, việc ở rừng Mạc Nhật này phát sinh toàn bộ đại năng ở Tu Tiên giới đều cảm ứng được.
Trước hết đuổi tới tất nhiên là Thiện Đức chân quân, ly đến thật xa liền nhìn đến ô áp áp mây đen bao phủ ở toàn bộ rừng Mạc Nhật, hắn tức muốn hộc máu mà nói: "Cái tiểu nghiệt đồ này, liền biết cho ta chọc phiền toái" - Nhưng đồ đệ này là hắn lúc trước chính mình mặt dày mày dạn muốn nhận, có thể làm sao bây giờ? Trừ bỏ chạy nhanh cho nàng giải quyết tốt hậu quả, hắn cũng không có đường khác để đi.
Hóa thành một đạo màu tím lôi quang đi vào rừng rậm chỗ sâu trong, Thiện Đức chân quân nhìn đến một đứa nhóc đen thui ngồi đả tọa ở trung tâm lôi kiếp, cũng không dám dùng thần thức đi thăm dò, hắn lấy ra cửu phẩm ngự lôi trận gần nhất mới vừa luyện chế thành công, cũng bất chấp đau lòng nhanh chóng bày ra.
Trận bàn này là hắn vì độ Hóa Thần lôi kiếp chuẩn bị, nhưng tình huống trước mắt này cũng chỉ có thể trước lấy ra tới cấp cứu.
Hợp với tam trọng đại trận, Thiện Đức chân quân mới tiến vào trận nội, trừ bỏ cấp tiểu nghiệt đồ hộ pháp, cũng là vì nghe nhìn: "Ai.." - Lúc trước mới cầm Song sinh hoa quá huyền của nàng thì hiện tại đã bị buộc trả nợ, ngồi xuống nhắm mắt nhập định, bắt đầu tìm hiểu lôi kiếp.
Hàn Mục Vi tiến vào một loại huyền diệu trạng thái khó giải thích, đủ loại kiểu dáng hình ảnh ở trước mắt nàng như điện ảnh mà chậm rãi lưu động.
Mấy hình ảnh này có cha mẹ tộc nhân của nàng ở kiếp này, cũng có người ông tri kỷ ở kiếp trước của nàng, có hình ảnh nàng sung sướng cười to, có bi thương khóc rống cũng có bình tĩnh tự giữ.
Nhìn này đó hình ảnh, Hàn Mục Vi cũng không có áp lực cảm xúc của minh, liền ở khoảnh khắc nàng nhìn đến mấy đứa bé ở viện phúc lợi đều có thể tự lực cánh sinh thì cõi lòng đầy an ủi, bỗng nhiên sâu trong thần hồn toát ra một câu hỏi.
"Tại sao ngươi lại muốn tu tiên?"
"Tại sao ta lại tu tiên?" Hàn Mục Vi cười nhẹ: "Vì chính ta, vì có thể tùy tâm mà sống, gặp mạnh không sợ, có thể giúp đỡ đầy hứa hẹn, không yếu hèn mà trái lương tâm, không nhân thế áp trí mà trái lương tâm mà làm" - Tựa như trong trí nhớ của nàng như vậy, khi bản thân mình có đủ tư bản, nàng ở trên đường gặp người già té ngã thì muốn đỡ liền đỡ, trước nay đều không sợ bị hố, chỉ vì nàng có tư bản vì chính mình chủ trì