Không còn gì để lo lắng nên một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong Hàn Mục Vi cũng không có rời đi, đi tới một gian sương phòng ở bên phải chính phòng, nhờ Tiểu Thiên Bồ trợ giúp bắt đầu làm động tác rèn thể.
Vừa rồi khuân vác viên thạch không đến một canh giờ, toàn thân đang căng chặt, làm xong những động tác liên tiếp này, Hàn Mục Vi cảm giác cả người thật giống như bị xé rách giống nhau: "Muốn chết" - Nàng hiện tại giống như một bãi thịt nát.
"Nhanh lên ngồi dậy tu luyện" - Tiểu Thiên Bồ cũng sẽ không bởi vì là ở nhà nàng mà sẽ cho nàng một ngày nghỉ ngơi: "Không cần cọ tới cọ lui" - Thấy nàng còn nằm bò bất động, nó bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng đằng chi đem Hàn Mục Vi trói thành tư thế đả tọa tiêu chuẩn: "Nhanh lên, không cần chơi xấu".
Hàn Mục Vi cười nhắm hai mắt, bắt đầu vận chuyển linh lực, hai cổ linh lực có ranh giới rõ ràng trong cơ thể tạo thành một sợi dây thừng kích động ở kinh mạch, sau một cái đại chu thiên thì hối nhập vào đan điền, trên da nàng bịt kín một tầng bùn nhàn nhạt, trên người cũng đỡ bị bủn rủn hơn.
Chính phòng, Hàn Trung Minh ngồi ở trên giường, ngồi xếp bằng bình phục tâm tự, liền lấy ra viên Thanh Minh Đan trong bình ngọc bỏ vào trong miệng, đan dược vào miệng là tan thành một dòng nước chảy lạnh băng tiến vào kinh mạch, lập tức cả người đều băng sảng cực kỳ.
Tưởng Anh ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ cách giường hai trượng, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm nam nhân của nàng.
Ngày kế không đến giờ sửu, Hàn Mục Vi liền ra sương phòng, thấy chính phòng còn sáng sủa, cũng không tiến đến quấy rầy, trực tiếp ra gia môn, ngự kiếm hồi Tiêu Dao Phong.
Cách tông môn đại bỉ thời gian càng ngày càng gần, đệ tử ở tông nội hoặc ở bên ngoài rèn luyện cũng phần lớn đều đã gấp trở về.
Gần đây Thiên Hà phường thị náo nhiệt chưa từng có, khu giao dịch tự do cơ hồ là người chen người, làm cho những chủ quán cao hứng hỏng rồi, thanh âm rao hàng một cái so một cái càng to lớn vang dội.
"Từ từ tới, không cần chen, mỗi người đều có" - Một trung niên nam tử mặc một trường bào màu xám cao lớn kiện thạc, mặt mày hớn hở mà làm sinh ý: "Chín khối hạ phẩm linh thạch mua không bị lừa, mua không bị lỗ, nhưng có thể mua đến một phần kinh nghiệm của Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu về Chung Hiểu bí cảnh, tuyệt đối vật siêu có giá trị, đi ngang qua, dạo ngang qua không cần bỏ lỡ".
"Thiệt hay giả?" – Một người vẻ mặt nộn liều mạng cậy mạnh chen vào: "Nói như vậy Phượng Minh kiếm tu thật sự khỏi hẳn?"
Quán chủ nghe thấy nhưng vẫn giả bộ không nghe, chỉ lo thu linh thạch buôn bán.
Mấy trăm khối ngọc giản không đến một canh giờ đã bị tranh mua không còn, gần nhất mười ngày này, mỗi ngày như thế, xem đến vài cái quán chủ đều có chút mắt thèm, nhưng lại không dám tùy tiện khắc lục lấy ra tới bán.
"Hôm nay ta thật cao hứng.." - Hàn Mục Vi khoanh đôi tay cố ý thiển bụng, trên mặt hạnh phúc dào dạt, gần nhất linh thạch cứ xôn xao mà chảy vào trong túi của nàng nên sao có thể không vui cho được? Duỗi tay sờ sờ chính mình cằm, đáng tiếc sinh ý này không thể lại tiếp tục, bằng không khả năng sẽ có người nghe tin mà đến.
Muốn nói tại sao nàng dám buôn bán bút ký của Mộc Nghiêu về Chung Hiểu bí cảnh, Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy này căn bản không ảnh hưởng hành trình nàng đến bí cảnh lần này, rốt cuộc thời điểm nhập Chung Hiểu bí cảnh chính là tùy cơ truyền tống.
Lại nói trên thị trường loại bút ký này cũng không ít, cũng may chiêu bài sống của người nào đó tương đối vang dội, nên sinh ý này mới có thể hừng hực khí thế.
Hàn Mục Vi mang theo vẻ mặt ý cười, bước chân khinh phiêu phiêu mà đi vào ao ở sau núi, chỉ là ở thoáng nhìn một mạt hồng, lập tức bản năng thân thể muốn thoát đi, chỉ là giống như không động đậy nổi: "Bồ Bồ, cứu mạng a".
Tiểu Thiên Bồ thử thử, sau liền từ bỏ: "Trên người Mộc Nghiêu có trọng bảo, hắn không có động thần hồn của ngươi, chỉ là chỉ cần giam cầm thân thể, cho nên ngươi mới không thể động đậy.
Ta hiện tại còn nhỏ, không thể dùng lực.
Vi Vi Nhi, ngươi liền thành thật một chút đi" - Mệt nàng nghĩ ra, dám bốn phía buôn bán bút ký mà Mộc Nghiêu cho nàng, này thật là nghèo điên rồi!
"Tiểu sư muội, tại sao thấy ta liền muốn chạy?" – Trên người mặc một thân hồng y, Mộc Nghiêu ngồi xếp bằng ở trên viên thạch thứ tư, cười nhạt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly: "Có phải muội làm chuyện gì có lỗi với ta đúng không?" - Nếu không phải Mộc Sướng tới hỏi, hắn còn không biết tiểu nha đầu có thể kiếm tiền giỏi như vậy, lá gan cũng không nhỏ.
"Ô ô..
đại sư huynh, ta cũng là không có con đường nào có thể đi nữa rồi" - Hàn Mục Vi nói khóc liền khóc, chỉ cần hai tức công phu thì nước mắt, nước mũi liền cùng nhau rơi: "Phía trước đi Tàng Thư Các..
cách..
tiểu muội vô ý hủy hoại..
một quả ngọc giản thượng cổ..
ô ô..
ta thiếu sư phụ ta một ngàn khối thượng phẩm linh thạch còn có năm trăm khối trung phẩm linh thạch" - Hàn Mục Vi ban đầu chỉ là giả khóc, nào tưởng nói những chuyện thương tâm đó, có lẽ là tình chi sở chí, thế nhưng thật sự gào khóc: "Oa oa..".
Có ai giống nàng? Mới mười lăm tuổi chẳng những bị sét đánh hai lần, còn thiếu một đống nợ bên ngoài, càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt phun như suối.
Xem đến Mộc Nghiêu đều ngượng ngùng lại tiếp tục giam cầm nàng: "Tiểu sư muội, muội có thể nằm khóc, còn có thể càng hợp với tình hình" - Tình cảnh này lại xứng với một tiểu nữ oa la lối, khóc lóc, lăn lộn, nghĩ hắn liền nhịn không được lấy ra một khối lưu li thạch.
Lưu li thạch Mộc Nghiêu mới vừa nắm tới tay, Hàn Mục Vi liền lập tức lau khô nước mắt nhanh như chớp mà đi tới trước mặt hắn, bế lên viên thạch mà hắn đang ngồi liền đi: "Đại sư huynh, hôm nay nhiệm vụ của ta còn không có hoàn thành, ngài trước ngồi ở viên thạch này chờ đi" - Chụp nha, ngươi dám chụp? Cả hai chúng ta cùng vào ống kính càng tốt, hình ảnh thật đẹp.
"Muội không có gì muốn nói với ta ư?" - Mộc Nghiêu thanh thanh giọng nói, bình yên tự nhiên mà ngồi ở trên viên thạch, tùy ý Hàn Mục Vi ôm qua ôm lại.
Hàn Mục Vi vẻ mặt ngây thơ chuẩn bị giả ngu: "Nói cái gì?" - Vừa nãy nàng mới biểu hiện đến đa tình chân ý thiết, nếu không phải Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở nàng, nàng còn có thể khóc đến thiên hoang địa lão.
"Rất nhiều" - Mộc Nghiêu nhắc nhở nàng: "Thí dụ như kia bút tiền tài bất nghĩa kia nên phân như thế nào?"
"Cái gì tiền tài bất nghĩa?" - Hàn Mục Vi nghe vậy đôi tay vừa thu lại, nhanh chóng mà lui về phía sau hai bước, viên thạch trong lòng ngực liền "phanh" một tiếng mà rơi trên mặt đất, làm nứt tòa bàn, trong nháy mắt khi nàng buông tay, Mộc Nghiêu bay lên không sau đứng ở địa phương cách nàng năm bước.
Hàn Mục Vi ôm ngực, ngưng thần nhìn hắn, một hồi lâu mới ra tiếng: "Đại sư huynh, ngài đem tu vi áp đến Luyện Khí mười tầng, chúng ta tới đánh một hồi, đánh xong chúng ta lại nói chuyện khác được không?" - Nàng đã sớm muốn biết chênh lệch có bao nhiêu?
"Có thể" - Hắn cũng rất muốn biết bản lĩnh của tiểu nha đầu này được bao nhiêu: "Lấy ra Vân Tiêu Trượng của muội đi, ta dùng Phượng Minh Kiếm của ta" - Đều đưa tới diệt thần lôi kiếp, Vân Tiêu Trượng của nàng hẳn là không thể kém hơn Phượng Minh Kiếm.
"Tự nhiên" - Hàn Mục Vi gọi ra muộn côn, nắm ở tay phải: "Bất quá trước đó phải ra quy định mới được".
"Ân" - Mộc Nghiêu gật đầu đồng ý: "Trong vòng trăm chiêu nếu muội còn có thể đứng, ta lại cho muội thêm một phần phân bố đồ cụ thể của Chung Hiểu bí cảnh, như thế nào?"
Hàn Mục Vi sờ sờ cái mũi, không hỏi có thể bán hay không: "Cảm ơn đại sư huynh, động thủ đi".
"Muội tới trước đi."
"Vẫn là huynh đến trước đi" - Hàn Mục Vi cười