Nàng định ngâm nga bài hát 《nước mắt rơi ở song sắt》, nhưng chỉ là vừa mới mở miệng, nàng liền ngừng lại: "Nghịch thiên khí vận ư?" - Nàng nhớ rõ bốn chữ này ở trong truyện không chỉ xuất hiện một lần, nữ chính không phải là thiên tuyển chi nhân sao, như thế nào có thể nghịch thiên đâu?
Lúc sau Hàn Mục Vi cũng không có tâm tư mà suy nghĩ cái này nữa, đem cuốn sách nhỏ bỏ vào túi Càn Khôn, liền xoay người nằm ngửa trên giường.
Bắt đầu hồi tưởng lại, ở trong truyện hồn phách của Hàn Mục Vi không được đầy đủ nên trở thành một đứa ngốc, trong hiện thực nàng là Hàn Mục Vi, nàng rất rõ ràng là nàng chẳng những không ngốc, mà đầu óc còn rất minh mẫn, trong người lại có linh căn, tư chất cũng thuộc hạng cao cấp: "Thiên Đạo thật đúng là làm người ta không hiểu được mà, bất quá ta tin tưởng ngài là rất công bằng" – Mà cho dù không có công bằng công chính đi chăng nữa thì nàng cũng không sợ, tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà tu luyện, liền khí vận của nữ chính cũng là nghịch thiên mà, vậy nàng chỉ là người qua đường Giáp thì còn sợ cái gì đâu?
Không đến ba ngày sau, người của Thiên Diễn Tông đã đến.
Hàn Vân vừa thấy người đến thì trong lòng không khỏi cả kinh, xem ra Tiểu Vi Nhi nhà hắn đã vào trong mắt của người ở trên: "Đệ tử Hàn Vân không có từ xa tiếp đón, còn mong Hoằng Quang sư thúc thứ lỗi" – Bình thường ngưới tới đa phần đều là Trúc Cơ kỳ đệ tử, lần này lại là Kim Đan chân nhân tự mình tới, sự khác biệt này không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa?
"Không cần đa lễ" -Đối với Hàn gia, Hoằng Quang chân nhân cũng phi thường khách khí, rốt cuộc tổ tiên Hàn gia - Hàn Hiển cùng với sư tổ của hắn là cùng một mạch, vậy nên Hàn Hiển cũng chính là sư bá tổ của hắn, này thật đúng là không sai: "Vừa vặn ta đang ở bên ngoài rèn luyện chuẩn bị trở về tông môn, sư tổ truyền tin cho ta bảo ta đến đây một chuyến".
Hàn Hiển sư bá tổ chính là sư huynh của sư tổ của hắn, ngàn năm trước yêu thú náo động, Hàn Hiển sư bá tổ bất hạnh ngã xuống ở Vạn Thú rừng rậm.
Đến nay sư tổ của hắn nhắc tới Hàn Hiển sư bá tổ còn vô cùng tiếc hận, còn nói nếu là Hàn Hiển sư bá tổ không có ngã xuống, hiện nay trong tông môn sẽ không chỉ có ba vị Hóa Thần tôn giả.
Nghĩ đến lần này sư tổ sai hắn tự mình đến Hàn gia một chuyến, tình huống nội bộ hắn cũng có thể đoán được vài phần, xem ra Hàn Hiển sư bá tổ đã có người để kế nghiệp.
"Làm phiền Hoằng Quang sư thúc" - Hàn Vân nhưng thật ra rất dứt khoát, trực tiếp đem tình huống nói rõ: "Lần này trong tộc có tổng cộng mười một hài tử có linh căn, kém cỏi nhất chính là Tứ linh căn, bất quá linh căn giá trị đều ở vào tầm trung, tốt nhất chính là Đơn linh căn.."
"Đơn linh căn?" - Hoằng Quang chân nhân cũng có nghĩ đến Hàn gia lần này xuất hiện hạt giống tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ có Đơn linh căn, phải biết rằng từ xưa đến nay chỉ cần xuất hiện Đơn linh căn thì linh căn giá trị nếu mà nhỏ nhất thì cũng phải hơn năm mươi, huống hồ Hàn sư điệt cũng nói là tốt nhất: "Linh căn giá trị là bao nhiêu?"
"Chín mươi lăm"
"Thuộc tính gì?" - Ngàn vạn lần không cần là Thủy linh căn, bằng không con đường ngày sau của đứa nhỏ này liền khó đi, Thủy linh căn giá trị chín mươi lăm cùng Thủy Thiên linh căn không khác biệt lắm, đều là lô đỉnh tốt nhất.
Hàn Vân cười nhẹ, Hoằng Quang chân nhân lo lắng cái gì, hắn như thế nào mà không biết đâu: "Thổ linh căn".
"Tốt lắm" - Lúc này Hoằng Quang chân nhân mới nhẹ nhàng thở ra: "Không tồi, hài tử kia có phải là ở dòng chính của ngươi hay không?" - Hỏi cái này thì hắn cũng có một chút tư tâm, dòng chính của Hàn Hiển sư bá tổ bây giờ cũng chỉ còn Hàn Vân này một chi.
Hàn Vân minh bạch Hoằng Quang chân nhân ý tứ: "Đúng vậy, Hàn Mục Vi là cháu gái đích tôn của đệ tử".
Hoằng Quang chân nhân gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Ngươi đi thông báo một tiếng, làm bọn nhỏ ngày mai giờ Thìn đến cửa từ đường của Hàn gia tập hợp, chờ ta bái tế xong Hàn sư bá tổ liền xuất phát trở về tông môn" - Tuy rằng người tu tiên ngã xuống thì không có kiếp sau, nhưng nên làm tròn lễ nghĩa thì cũng cần phải làm, đây là kính ý của hắn đối với Hàn Hiển sư bá tổ, cũng là làm Hàn thị nhất tộc an tâm.
"Vâng"
Hàn Mục Vi biết sáng mai nàng liền phải rời khỏi nhà, đêm nay cũng bất chấp thể diện, rửa mặt xong liền ôm gối đầu của mình trực tiếp đi vào phòng ngủ của cha mẹ nàng: "Đêm nay cha mẹ ngủ với con một đêm cuối cùng đi, ngày mai con phải đi rồi, lần này đi thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể trở về nữa" - Nàng chu lên cái miệng nhỏ, blah blah mà đem suy nghĩ của mình nói ra: "Cha mẹ, con nhất định sẽ vô cùng nhớ hai người, hai người ở nhà cũng phải nỗ lực tu luyện nha, dù sao thì con cũng không muốn nghe hai người kêu con là tiền bối đâu" - Ở Tu Tiên giới đều lấy tu vi của người mạnh hơn để phân chia vai vế cao thấp, Hàn Mục Vi cũng biết điều đó.
Lúc này hai vợ chồng Hàn Trung Minh mới nhớ ra là hai người còn chưa nói cho con gái biết là họ sẽ đi theo nàng tới tông môn, bởi vì hai ngày nay bọn họ bận rộn tu luyện mà quên thông báo, vậy nên khi nghe tiểu béo nha đầu nói ẩu nói tả, bọn họ cũng không định giải thích: "Vậy lên đây nằm đi".
"Dạ" - Cha mẹ nàng như thế nào lạnh lùng như vậy nha, Hàn Mục Vi bò lên trên giường, liền lăn ở giữa giường: "Hai người cũng mau lên đây đi, người ta muốn hiểu biết nhiều hơn về Tu Tiên giới" - Cha mẹ nàng đều sống hơn trăm tuổi, đối với Tu Tiên giới khẳng định là có hiểu biết, vừa vặn đêm nay nàng cũng ngủ không được, có thể lấy Tu Tiên giới làm chuyện xưa để nghe.
Phu thê hai người nhìn nhau cười rồi lên giường nằm xuống, Hàn Trung Minh vuốt mái tóc mềm mại của con gái hắn, cười hỏi: "Con muốn biết cái gì đây?"
Hàn Mục Vi đem một cái chân nhỏ đặt lên trên bụng cha nàng, nhăn đôi lông mày còn còn chưa nẩy nở hỏi: "Ai là thiên tài lợi hại nhất của Tu Tiên giới?" - Việc này là việc đầu tiên nàng phải hỏi rõ ràng, để có thể dễ bề tính toán, sau này tu luyện cũng có thể rõ ràng khoảng cách của chính mình với người khác