Nguyên bản Tiểu Cửu Nhi ghé vào trên vai Hàn Mục Vi ngủ đột nhiên hai chòm râu vừa động, một đôi mắt mèo đen như mực lập tức liền mở, đột nhiên một cái bay vọt.
Mọi người còn không có thấy rõ liền nghe đến liên tiếp tiếng "chi chi".
"Dừng tay" Liễu Vân Yên ẩn thân trong chỗ tối không thể không hiện thân, chạy như bay lại đây muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng đã không kịp, trơ mắt mà nhìn con Cửu U Huyễn Linh Miêu của con ngốc Hàn gia chỉ một móng vuốt cào hướng về phía Tiểu Hôi Hôi của nàng, gấp giọng trách mắng: "Dừng tay" Nói còn vứt ra mấy trương bạo liệt phù.
Tiểu Cửu Nhi đưa ra móng vuốt xong, thân mèo nho nhỏ lăng không vừa chuyển, phần lưng một củng lại về tới trên vai Hàn Mục Vi, bắt đầu li3m móng vuốt, hai lỗ tai run lên, lông cả người đều dựng đứng lên, một đôi mắt mèo nhìn chằm chằm tay áo của Liễu Vân Yên: "Miêu ngao.."
Liễu Vân Yên liếc mắt nhìn chỗ vết máu ở cổ tay áo, nàng có thể cảm giác được Tiểu Hôi Hôi sợ hãi, giống hệt với chủ nhân này là nàng, tuy rằng biết kiếp này không giống kiếp trước, nhưng đối mặt với người nọ nàng vẫn là vô pháp tránh thoát sợ hãi từ trong xương cốt.
Đem Tiểu Hôi Hôi thu vào linh thực không gian, cách hoa cỏ bị bạo liệt phù nổ, nàng lần đầu dám trực tiếp nhìn người nọ, cũng là lần đầu tiên dám trắng trợn táo bạo mà đánh giá nàng như vậy.
Trọng sinh xong nàng có nghĩ tới việc không hề rối rắm với kiếp trước, nhưng người này lại vô số lần xuất hiện ở trong mộng nàng, dây dưa nàng, làm cuộc sống hàng ngày của nàng khó an.
Hàn Mục Vi đem Tiểu Cửu Nhi ôm vào trong ngực trấn an, nàng biết Liễu Vân Yên đang xem nàng, chỉ là cũng không để ý mà thôi: "Như thế nào, mới mấy ngày không gặp liền không quen biết?"
"Sao có thể?" Lúc này Liễu Vân Yên đã thay tông môn phục, Thái Cực Đồ án ở cổ áo như cũ bắt mắt: "Có thể tái kiến vài vị, Vân Yên thật cao hứng."
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đem hai viên Oanh Thiên Lôi ở tay phải thu hồi đi" Hàn Mục Vi vuốt lông của Tiểu Cửu Nhi, rốt cuộc bỏ được giương mắt xem Liễu Vân Yên đứng cách nàng hai trượng, khơi mào khóe môi: "Bằng không ngươi có thể thử xem hôm nay ngươi có thể tồn tại từ trong sơn cốc này đi ra ngoài hay không?"
Uy lực của Oanh Thiên Lôi không thể so với lôi châu mà lão nhân cho nàng, trong giả thiết của truyện thì nó chính là có thể nổ chết Nguyên Anh, bất quá cũng may thứ này Liễu Vân Yên có cũng không nhiều.
Liễu Vân Yên rũ xuống lông mi, còn tính nghe lời mà thu hồi một viên Oanh Thiên Lôi, trong tay còn nắm một viên: "Ta không muốn cùng các ngươi là địch, cũng thỉnh các ngươi thấy ta đường vòng đi."
"Xuy.." Hàn Mục Vi khinh miệt mà liếc nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục vuốt v e mèo: "Trước không nói ngươi có phải thật sự không muốn cùng chúng ta là địch hay không, liền nói thấy ngươi mà đi đường vòng, ngươi nói cho ta dựa vào cái gì? Ti.." Hút một hơi, sau ngó Liễu Vân Yên trên dưới: "Bằng việc trong tay ngươi có mấy viên Oanh Thiên Lôi, vẫn là bằng tầng da này trên người của ngươi?"
Liễu Vân Yên ngạnh cổ, trong lúc nhất thời thế nhưng vô ngôn mà chống đỡ, nàng không cấm cũng đang hỏi chính mình, hiện tại nàng không giống kiếp trước là Nguyên Anh tu sĩ, càng không phải là đạo lữ của Ân Trăn, vậy nàng còn có cái gì để dựa vào? Nguyên lai trừ bỏ nàng thì nàng cái gì cũng không có.
"Xiếc của ngươi chơi đến không tồi" Phía trước mượn đao giết người, tuy rằng cuối cùng là bọn họ được tiện nghi nhưng Hàn Mục Vi cũng không phải là được tiện nghi liền quên hết chuyện: "Bất quá trên đời này chuyện gì mà không lọt gió? Ngươi vẫn là nên giám sát chặt chẽ Thâu Thiên Tầm Bảo Thử của chính mình, dạy dỗ nó thứ gì không thể nhớ thương, bằng không lần sau đã có thể không hôm nay may mắn như vậy."
"Cái gì Thâu Thiên Tầm Bảo Thử?" Thân mình Liễu Vân Yên nghiêng qua một bên, quay mặt đi: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Nguyên bản người biết nàng có Tầm Bảo Thử đã bị nàng dùng kế diệt trừ đến không sai biệt lắm sạch sẽ, nhưng hiện tại..
Hàn Mục Vi ôm Tiểu Cửu Nhi đi ra phía trước, để sát vào, nàng có thể cảm giác được đến Liễu Vân Yên sợ hãi: "Ngươi biết đến, chi chi..
chi chi.." Sau cười tiếp đón mọi người: "Chúng ta đi thôi, liền không ở đây quấy rầy Liễu đạo hữu tầm bảo nữa."
Thẳng đến một đám người Hàn Mục Vi rời đi, Liễu Vân Yên mới run môi, hoạt động thân mình cứng đờ nhìn về phía sơn cốc đối diện: "Nàng rốt cuộc là ai?" Thả ra Tiểu Hôi Hôi từ linh thực không gian, thấy nó hoàn toàn không có hiếu động như ngày xưa, xoang mũi toàn là chua xót, ngón tay nhẹ nhàng phất qua mắt phải còn đổ máu, nước mắt liền rơi xuống: "Ô ô.."
"Tại sao ngươi lại buông tha nàng?" Một đám người vào sơn động, Mộc Sướng rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, Mộc gia bọn họ cùng Vô Cực Tông có thù oán, đối với người của Vô Cực Tông từ trước đến nay đều sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Trong tay nàng có Oanh Thiên Lôi, còn không chỉ có một viên" Này chỉ là lý do thứ nhất, Hàn Mục Vi lạnh một khuôn mặt: "Ngươi tưởng tiện nghi nàng, vẫn là tưởng tiện nghi Vô Cực Tông?" Có lẽ hiện tại còn không phải là thời điểm giết Liễu Vân Yên, có lẽ là nàng ta không nên chết ở trong tay nàng, hoặc là nguyên nhân khác, dù sao trực giác nói cho nàng, hiện tại nàng không thể giết Liễu Vân Yên.
"Uy lực của Oanh Thiên Lôi không giống bình thường, phỏng chừng chỉ cần một viên thì phiến sơn cốc này liền sẽ nháy mắt bị san thành bình địa" Hàn Mục Tiêu có đọc qua thông