Triệt phòng ngự trận, có cát vàng là tiền lệ nên đoàn người cũng chưa sốt ruột, đầu tiên là dùng thần thức thăm dò, giống như Hàn Mục Vi phía trước có nói cái gì cũng nhìn không thấy, sau lại thử đi lên phía trước một khoảng cách, phát hiện Húc Nhật Lâm vẫn chưa động mới yên tâm mà tiếp tục bước đi, chậm rãi đến gần.
Càng tới gần bọn họ liền xem đến càng rõ ràng, màu đỏ ánh huỳnh quang nhàn nhạt che chở xanh um tươi tốt, cơ hồ là rừng rậm che trời.
Nơi nơi đều thấy cây cối cứng cáp, cành lá tốt tươi, không có gió thổi lá bay, càng không có hoa thơm chim hót, có vẻ là trạng thái tĩnh, tựa như một bức tranh, thập phần thần bí.
Rêu phong địa y leo lên thân cây làm khu rừng này thêm vài phần ẩm ướt chi khí, cũng làm nó nhiều một phân yên tĩnh.
Trên mặt đất tích tàn lá thật dày, ngẫu nhiên thấy một hai cây khô bị mọt, không thấy trùng bay cũng không nghe thấy côn trùng kêu vang.
Đi vào biên giới của Húc Nhật Lâm đoàn người vẫn chưa vội vã tiến vào cánh rừng, mà là đứng ở bên ngoài tinh tế thể ngộ.
Theo thời gian trôi đi, ánh trăng dần lui nhưng ánh huỳnh quang màu đỏ lại càng thêm mãnh liệt.
Hàn Mục Vi xoay người ngửa đầu nhìn bầu trời, thấy trăng đã đi liền ra tiếng: "Chúng ta lui về phía sau" Nửa đêm canh ba thì Húc Nhật Lâm tuy xuất hiện, nhưng lại không chân thật, tựa như hiện hình ảnh 3d, tuy có cảm giác người lạc vào trong cảnh nhưng nàng lại không cảm giác được hơi thở của rừng rậm: "Ít hôm nữa ra."
Mọi người theo lời lui về phía sau trăm bước, ở vị trí này thì góc độ thị giác vừa vặn có thể nhìn đến mặt trời ở hướng đông chiếu vào.
Thời gian một chút một chút trôi qua làm hồng quang chiếu rọi ở Húc Nhật Lâm càng ngày càng nùng liệt chói mắt, đột nghe một tiếng chim kêu thanh thúy, mọi người không hẹn mà cùng giương mắt nhìn bầu trời, một mạt lửa đỏ mê người thò đầu ra.
Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào Húc Nhật Lâm thì nguyên bản Húc Nhật Lâm như vẽ dường như đột nhiên có sinh mệnh, tiếng côn trùng, tiếng chim kêu vang liên tiếp truyền đến, chi chi ríu rít càng ngày càng náo nhiệt, mặt trời cực to chậm rãi bò lên đằng đông, bất tri bất giác mà Húc Nhật Lâm lộ r con đường.
"Tiến vào" Hàn Mục Vi vừa thấy đến sương trắng bốc lên liền biết cánh rừng sắp biến mất: "Đại gia cẩn thận một chút."
Đoàn người bay vút đến gần, sau lẫn nhau xem một cái liền bước vào Húc Nhật Lâm.
Khi bọn họ tiến vào bất quá mười tức công phu, mặt trời di chuyển, Húc Nhật Lâm cũng đi theo biến mất.
Vừa tiến vào cánh rừng, Hàn Mục Vi liền cảm giác không đúng, lập tức xoay người nhìn chung quanh, bên người trừ bỏ cỏ cây đã mất mội người, điều động thần thức, không cấm nhăn mày: "Bồ Bồ, trong rừng không thể dùng thần thức,"
Chuyện này nàng sớm nên nghĩ tới, rốt cuộc phía trước ở bên ngoài thần thức cũng không nhìn thấy phiến Húc Nhật Lâm này.
Dùng truyền âm phù liên hệ những người khác cũng không có đáp lại, Hàn Mục Vi thở phào hai hơi, nỗ lực bình phục nỗi lòng.
"Ta tuy còn có thể dùng nhưng cũng gần chỉ là ở trong phạm vi một dặm" Tiểu Thiên Bồ nguyên bản ở Thần phủ của Hàn Mục Vi cũng ra tới, biến ảo thành nhân ngồi ở vai phải của nàng: "Đem Tiểu Cửu Nhi thả ra" Nếu là nàng đoán không sai thì nơi này hẳn là có mộc ngang hàng với Thiên Bồ nhất tộc nàng, bằng không thần hồn chi lực của nó sẽ không bị ngăn chặn.
"Được" Tiểu Cửu Nhi thực mẫn giác, phía trước ở Thứ Hòe Lâm nàng liền kiến thức qua, tâm niệm vừa động, vai trái liền có một con mèo con màu đen xuất hiện.
Tiếng mèo con mềm mại vào lỗ tai Hàn Mục Vi, tê tê dại dại, nàng cười lấy hai khối thượng phẩm linh thạch cho nó, liền không hề tại chỗ dừng lại, mũi chân dẫm lên tàn diệp bay vút mà đi.
Cánh rừng này giống như không có giới hạn, Hàn Mục Vi ở bên trong đi qua hai ngày, trước mắt như cũ là cây cối có phẩm chất không đồng nhất, nàng thậm chí đều không có cảm giác thâm nhập vào trong rừng, trực giác lại tiếp tục như vậy thì không được.
Lúc này bên ngoài Húc Nhật Lâm lại nghênh đón một đợt người, tuy ăn mặc bất đồng phục sức nhưng cổ áo đều thêu Thái Cực Đồ án hắc bạch, mang đội chính là một vị thanh niên nam tử mặt lạnh người mặc hắc y cầm trong tay bạch ngọc phiến, tay phải còn cầm mấy khối dầu mỡ da thú cũ nát, thình lình không khác ba khối da thú trong tay Hàn Mục Vi là mấy.
"Lam sư thúc, nơi này không có cánh rừng" Đứng ở bên người nam tử là nha đầu búi hai búi tóc đúng là Liễu Vân Yên, nàng hơi ngưỡng đầu, dẩu cái miệng nhỏ, đầy mặt thiên chân, một thân ngây thơ: "Chúng ta có phải đi nhầm hay không?"
Muốn nói kiếp trước nam tử nàng không thích nhất là Hàn Mục Tiêu, còn nhất sợ đại khái là vị này, Lam Hi của Lam gia đến từ Thu Thủy, Đơn hỏa linh căn, cũng là vị Đơn hỏa linh căn tu sĩ của Lam gia mấy ngàn năm mới có.
Tính tình hắn cực kỳ bất thường, vừa chính vừa tà, toàn từ tâm ý.
Hơi nhấp môi mỏng, mắt mang sương lạnh, một đôi mày kiếm hơi hơi nhíu, rõ ràng là không vừ lầm khi Liễu Vân Yên hoài nghi, Lam Hi thu hồi năm trương phá da thú, xoay người lạnh giọng phân phó: "Bày trận điều tức" từ đầu đến cuối đều coi người bên người không ra gì.
Liễu Vân Yên thấy thế cũng ý thức được chính mình nhiều lời, một đôi tay nhỏ trắng nõn giao nhau đặt ở bụng, cúi đầu trộm ngắm nam tử cao hơn nàng hai cái đầu, sau thức thời mà thối lui đến một bên.
Nàng rất rõ ràng nàng sở dĩ có thể đứng ở bên người Lam Hi tất cả đều là bởi vì Tiểu Hôi, chỉ là đến bây giờ nàng còn không có dám nói với hắn Tiểu Hôi bị thương.
Trong rừng Hàn Mục Vi không hề lãng phí tinh lực chạy lung tung, mà là chậm lại làm Tiểu Cửu Nhi đi ở phía trước.
Tiểu Cửu Nhi không vội không chậm tương đương ưu nhã mà bước chậm ở trong rừng, Hàn Mục Vi cơ hồ là dịch bước đi theo nó: "Bồ Bồ, ngươi có cảm thấy trong rừng có điểm kỳ quái hay không?" Đi lâu như vậy một cây linh thảo nàng cũng chưa nhìn đến.
"Nó không phải vẫn luôn đều rất kỳ quái sao?" Tiểu Thiên Bồ đại khái biết Hàn Mục Vi là đang nói cái gì: "Nơi này hẳn là tồn tại cùng loại với ta" Liền không biết có hóa hình hay không? Bất quá nghĩ đến chỗ này là bí cảnh, nàng đối với chuyện này cũng không ôm cái gì hy vọng.
"Ngươi là nói thần thực?" Một đôi mắt hạnh của Hàn Mục Vi đều bị cả kinh sắp thoát ra khuông, xin cho nàng bình tĩnh một giây đồng hồ, chớp mắt, trong lòng có điểm thấp thỏm.
"Không nhất định là thần thực" Nhìn quét một cái cây cối quanh thân, trong lòng Tiểu Thiên Bồ đã có một chút đế: "Cũng có khả năng là thần mộc, thần thú" Đương nhiên thần thú có khả năng phi thường nhỏ, cơ hồ có thể khẳng định là thần mộc, liền không biết là cây bồ đề vẫn là ngộ đạo thụ?
Thấp thỏm xong, trái tim nhỏ của Hàn Mục Vi lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trong mắt mạo tinh quang, không thẻm che giấu: "Vậy..
vậy.."
"Ngươi đừng nghĩ" Tiểu Thiên Bồ vừa thấy bộ dáng này của Hàn Mục Vi liền biết nàng muốn đánh chủ ý gì, tức giận mà trách mắng: "Ngươi đã đã khế ước ta liền không thể lại khế ước thần thực, thần mộc khác, nhưng thật ra thần thú vẫn là có thể" Thần vật đều là bá đạo, nó cũng không ngoại lệ: "Hừ.."
"Không" Hàn Mục Vi thấy Tiểu Thiên Bồ ôm ngực, cái miệng nhỏ dẩu đến muốn cao hơn cái mũi, chạy nhanh giải thích: "Ta đối với ngươi một mảnh chân thành chi tâm, nhật nguyệt chứng giám, trời đất có thể làm chứng" Su khi ký kết Cộng Sinh Khế Ước nàng liền biết cuộc đời này lại không thể khế ước thần thực, thần mộc khác, sao lại làm những cái chuyện vô vị đó được: "Ý ta là thần mộc có thể bán hay không?"
Bán? Tiểu Thiên Bồ biết bán, nguyên lai Vi Vi Nhi là tưởng cái này, lập tức miệng cũng không dẩu, một đôi mắt to xanh biếc cũng cười cong: "Có thể, đến lúc đó chúng ta bán cho Vị Hành" Chẳng sợ liền tính mang không nổi thần mộc, nó cũng muốn từ trên cây lấy chút cành lá cho Vi Vi Nhi, các nàng thật sự là quá nghèo.
Hàn Mục Vi nhìn Tiểu Cửu Nhi ở phía trước dẫn đường, thâm giác làm gia trưởng thật không dễ, Tiểu Cửu Nhi ăn uống một ngày so với một ngày còn nhiều hơn, túi tiền của nàng một ngày so với một ngày bẹp: "Ai.." Người nghèo phải tìm mọi cách mà kiếm linh thạch mới được, bằng không chỉ biết trở nên càng nghèo: "Tiểu Cửu Nhi, hảo hảo dẫn đường, chúng ta về sau là ao rượu rừng thịt vẫn là ăn cỏ ăn trấu liền chỉ trông cậy vào lần này thôi đó."
"Miêu miêu.." Tiểu Cửu Nhi quay đầu hướng Hàn Mục Vi kêu hai tiếng sau, là tinh thần phấn chấn, ngay cả tốc độ đều rõ ràng so với phía trước nhanh hơn.
Đi bộ thêm mấy ngày, Hàn Mục Vi biết các nàng đã thâm nhập, tuy rằng trước mắt cây cối càng ngày càng thấp lùn thưa thớt nhưng cảm giác sẽ không sai: "Chúng ta có phải sắp tới rồi đúng không?"
"Hẳn là còn mấy ngày" Tiểu Thiên Bồ phát hiện thần hồn chi lực của nó bị áp chế càng ngày càng lợi hại, trong lòng có chút không vui: "Có chút thần mộc quanh thân trừ bỏ cộng sinh vật sẽ không thích lại có đồ vật khác, chờ đi ra rừng cây ta tìm được cộng sinh vật của nó thì đại khái là có thể biết Chung Hiểu bí cảnh này rốt cuộc cất giấu cái gì?"
"Được" Hàn Mục Vi đối với việc này cũng rất tò mò.
Lại qua ba ngày, Hàn Mục Vi rốt cuộc đi ra rừng cây, trong rừng trừ bỏ các loài chim bình thường thì một cây linh thảo hay một con yêu thú đều không có.
"Thực bình thường, trong rừng này kỳ thật thực áp lực, chỉ là ngươi không cảm giác được thôi" Thần hồn chi lực của nó đều bị áp chế thành như vậy, yêu