Có Tiểu Thiên Bồ hỗ trợ, việc trồng linh thực cũng giống như cấy mạ, chỉ trong một đêm, nguyên bản Tiêu Dao Phong trụi lủi đã trở nên cây cối xanh mởn, hoa cỏ thành đàn.
Trở về nhà một chuyến thấy cha mẹ, làm cho bọn họ an tâm sau Hàn Mục Vi liền định ngày hẹn Hàn Mục Đồng.
Thể chất sốt ruột kia của Hàn Mục Đồng Hàn Mục Vi vẫn luôn nhớ trong lòng.
Ngồi ở luyện võ trường ngoài nhà đá, nàng một bên đếm tinh thạch một bên hồi ức những chuyện vui khi còn bé, Tiểu Cửu Nhi ở bên chân nàng hai mắt mèo ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hộp tinh thạch.
Tiểu Thiên Bồ ngồi xổm một bên ngửa đầu nhìn nhìn Hàn Mục Vi đang ở phát ngốc, sau lại nhìn nhìn Tiểu Cửu Nhi sắp ch ảy nước miếng, bất đắc lắc đầu, Vi Vi Nhi không biết có cố ý hay không? Làm trò trước mặt Tiểu Cửu Nhi đếm Linh Tinh, nàng không sợ bị Tiểu Cửu Nhi nhớ thương sao?
Quả nhiên không lâu sau, Tiểu Cửu Nhi liền bắt đầu phun ra bên ngoài cực phẩm linh thạch mà nó giấu diếm, phun được một khối nó liền chớp mắt, đáng thương hề hề mà nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Miêu.." Tiếng mèo con mềm mại nhẹ nhàng làm mềm nhân tâm.
Phun ra sáu khối mà Hàn Mục Vi còn trầm tĩnh ở trong suy nghĩ của mình, mèo con không chịu được: "Miêu ngao.."
Tiểu Thiên Bồ nhìn mấy khối cực phẩm linh thạch trước mặt Tiểu Cửu Nhi, không thể không duỗi tay đẩy đẩy Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, Tiểu Cửu Nhi muốn đổi Linh Tinh với ngươi."
"Gì?" Vừa nghe đến Linh Tinh, Hàn Mục Vi lập tức tỉnh thần: "Cái gì Linh Tinh?" Còn chưa chờ Tiểu Thiên Bồ trả lời, nàng liền nhìn đến Tiểu Cửu Nhi đang nhìn nàng cùng sáu khối cực phẩm linh thạch trước mặt nó, tức khắc liền cảnh giác: "
Một trăm khối cực phẩm linh thạch mới có thể đổi được một khối Linh Tinh, ngươi chỉ có sáu khối cực phẩm linh thạch cũng chỉ có thể đổi viên Linh Tinh to bằng hạt đậu."
Tiểu Cửu Nhi đầu tiên là mê mang một hồi, sau liền bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, ôm chân của Hàn Mục Vi dùng thịt lót ra sức cào.
Hàn Mục Vi vẫn không thu cực phẩm linh thạch của nó, nàng biết con mèo này có bao nhiêu tinh ranh.
Tiểu Thiên Bồ nghĩ thầm muốn thay Tiểu Cửu Nhi nói hai câu lời hay, kết quả còn không có mở miệng đã bị Hàn Mục Vi ngăn chặn: "Hai người các ngươi ở bí cảnh liên thủ lừa ta, ta còn không có tính sổ cùng các ngươi đâu" Rõ ràng Tiểu Thiên Bồ có thể tìm được Lôi Âm Ô Canh Trúc, nhưng nó lại trơ mắt mà nhìn Tiểu Cửu Nhi ngạo kiều mà lừa nàng cực phẩm linh thạch.
"Ngươi cũng không hỏi ta" Tiểu Thiên Bồ dịch đến bên người Tiểu Cửu Nhi trấn an nó: "Ngươi liền cho Tiểu Cửu Nhi ăn một khối Linh Tinh đi, nó đều thèm hai ngày rồi, ngày hôm qua khi đào hố trồng cây nó đào cũng rất nhiệt tình mà."
"Hừ" Hàn Mục Vi nhéo nhéo tai của Tiểu Cửu Nhi đang gục xuống, hỏi: "Coi như ngươi có thể, mới lớn như vậy đã biết la lối khóc lóc" Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn cho nó hai khối Linh Tinh, sau nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó "Phải trường chút bản lĩnh, ngày sau bắt chuột thì phải nhất chiêu mất mạng."
Tiểu Cửu Nhi cọ cọ lòng bàn tay của Hàn Mục Vi, bày ra một gương mặt mèo tươi cười: "Miêu.."
"Cái kia Liễu Vân Yên cũng không có chết hay không?" Tiểu Thiên Bồ trực giác rằng nàng ta còn chưa có chết, mà hiện tại nó càng thêm cảm thấy Liễu Vân Yên khó đối phó, vốn hẳn là phải chết nhưng ở thời khắc cuối cùng thế nhưng nàng ta có một viên Oanh Thiên Lôi nổ ra cái không gian: "Bất quá cho dù không chết thì hiện tại nàng ta hẳn là cũng không ở Thương Uyên Giới."
"Nào chết dễ dàng như vậy" Hàn Mục Vi phi thường xác định Liễu Vân Yên không chết, chỉ là qua chuyện ở bên ngoài Chung Hiểu bí cảnh thì Liễu Vân Yên xem như đã nổi danh: "Không cần để ý nàng ta, chúng ta chỉ cần nỗ lực tu luyện là được."
Nhìn Tiểu Cửu Nhi nuốt hai viên Linh Tinh kia xong liền giống như đi cà kheo mà ngã trái ngã phải, đi vào bên chân nàng, hai mắt nhắm lại bò trên mặt đất.
Hàn Mục Vi cười khẽ ra tiếng, loát loát sống lưng nó: "Vừa vặn một khối bế quan."
"Lần này nó ngủ phỏng chừng nhiều năm sau mới có thể tỉnh lại" Tiểu Thiên Bồ nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, ta nghĩ ra rồi, sở dĩ hiện tại ngươi không thể giết Liễu Vân Yên phỏng chừng là bởi vì chuyện xấu mà nàng ta làm không nhiều."
"Đoán được" Kiếp trước Liễu Vân Yên chết vậy thuyết minh Thiên Đạo từ bỏ nàng, trọng sinh một hồi, nàng ta lại vẫn luôn bị kiếp trước ám ảnh làm tâm ma quấn thân, Hàn Mục Vi không cấm cười nhạo: "Nàng ta tự mua dây buộc mình."
Dã tâm của Liễu Vân Yên luôn luôn rất lớn, trọng sinh lại không phải về lò nấu lại, bản tính thứ này một khi hình thành liền rất khó thay đổi.
Hàn Mục Vi tin tưởng Liễu Vân Yên sau khi trọng sinh khẳng định có tỉnh ngộ, chỉ là rất nhiều thời điểm người thường thường là vết sẹo lành nên quên đau, xuyên qua sau lại trọng sinh, chỉ biết cổ vũ dã tâm của nàng ta, làm nàng ta muốn được đến càng nhiều, nhưng nàng ta lại quên một câu: Thiên định thắng người, người định cũng thắng thiên.
Tiểu Thiên Bồ trở về Thần phủ của Hàn Mục Vi: "Đồng Đồng tới."
Hàn Mục Vi mở ra cấm chế của động phủ, đứng dậy đón chào.
Hàn Mục Đồng hai ngày này vội vàng cùng mấy cái đồng môn trao đổi những gì đoạt được trong bí cảnh, không tưởng sẽ nhận được tin tức của Hàn Mục Vi, kéo cánh tay của nàng hỏi: "Sao ngươi lại đột nhiên kêu ta lại động phủ của ngươi vậy?" Nàng không cho rằng Hàn Béo Béo sẽ có rảnh cùng nàng tám chuyện.
"Ngồi xuống rồi nói sau" Hàn Mục Vi đổ một ly suối lạnh cho nàng, sau liền ngồi ở đối diện nhìn nàng.
Hàn Mục Đồng uống một ngụm thủy, thấy Hàn Mục Vi vẻ mặt nghiêm túc, liền nuốt xuống: "Béo Béo, ngươi có chuyện gì liền nói" Nàng nhìn nàng như vậy làm nàng không khỏi muốn lấy gương ra xem, có phải chính mình có chỗ nào nhìn không được?
Hàn Mục Vi cũng không tính toán vòng vo: "Ngươi biết thuần mẫu linh thể.."
"Bang"
Còn không đợi Hàn Mục Vi nói hết lời, Hàn Mục Đồng đã bị cả kinh làm rớt cái ly trong tay, đột nhiên đứng lên, vội vàng hỏi: "Sao ngươi lại biết?" Chẳng lẽ..
chẳng lẽ bí mật của nàng bị