"Hàn..
Mục..
Vi" Tuyệt sắc quỷ nhẹ nhàng mà niệm tên này một lần, cúi đầu tựa như đang lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Chẳng lẽ nơi này là Thương Uyên Giới?" Nàng bị người nọ đánh rách đan điền tả tơi, sau liều mạng khi đan điền tẫn toái mà xé rách hư không, cầu đường sinh cơ hư vô mờ mịt này, hiện tại hình như nàng đánh cuộc thắng.
"Đúng vậy, nơi này là Thương Uyên Giới" Hàn Mục Vi nhìn tuyệt sắc quỷ, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng đến từ dị giới: "Con..
con có thể mạo muội hỏi một câu, ngài là.."
Thật là quê hương của Tiêu lang, tuyệt sắc quỷ không khỏi cười ha ha, thiên không thu ngộ, ân thù ngày xưa tự nhiên chưa xong, lại nhìn về phía Hàn Mục Vi, trong ánh mắt tự nhiên mang theo một tia từ ái: "Con là con cháu của Hàn gia, vậy theo bối phận thì" Nữ tử vươn tay trái bắt đầu đếm "Con nên gọi ta là lão lão lão lão.."
Hàn Mục Vi nhìn ngón tay của nàng từng cái lại từng cái cong đi xuống, không cấm nuốt nuốt nước miếng, hiện tại nàng có phải nên quỳ xuống dập đầu trước vị tuyệt sắc quỷ này, không không, lão tổ tông mới đúng: "Ngài trực tiếp nói cho con ngài là là ai là được."
"Ta là Chung Ly, là thê tử của Hàn Hiển" Nữ tử buông tay, ngửa đầu nhìn trời, thấy phương đông đã sáng liền tung ra Tụ Hồn Đăng: "Có nói cái gì nữa thì một hồi lại nói sau, ta về Tụ Hồn Đăng trước" Nói xong nàng liền hóa thành một sợi sương đen từ bấc đèn tiến vào Tụ Hồn Đăng, sau Tụ Hồn Đăng nháy mắt thu nhỏ lại, biến thành một cái hoa tai bay về phía Hàn Mục Vi.
"Vậy thì con gọi ngài là ngài lão tổ tông có được hay không?" Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy tai trái hơi hơi đau xót, Tụ Hồn Đăng liền đã treo ở tai trái của nàng.
"Có thể" Đứa nhỏ này nên gọi nàng như vậy.
Hàn Mục Vi sờ sờ lỗ tai của mình, tuy không có máu nhưng cũng biết trên lỗ tai có thêm một cái động: "Lão tổ tông, Tụ Hồn Đăng này là sao vậy?"
Tiến lên vài bước, đi đến chỗ bạch cốt nhặt lên khối ngọc cốt đó bỏ vào trong hộp ngọc, nhìn hộp ngọc đã phong ấn xong nàng rất muốn thở dài hai tiếng nhưng lại không dám, chuyện này là chuyện gì đây? Ra cửa liền gặp quỷ, không không, là lão tổ tông.
"Tụ Hồn Đăng là tiên bảo mà tổ tiên Chung gia nhà chúng ta đã thỉnh về từ Nam Sơn hải" Chung Ly thở dài sâu kín: "Chung gia xưa nay con nối dõi gian nan, nhưng lại cực dễ xuất hiện thai song sinh, chỉ là một khi xuất hiện song sinh thai thì mặc kệ sinh đủ tháng hay không thì một trong hai thai nhi sẽ có hồn phách không được đầy đủ" Mà đứa còn lại thì là thiên kiêu.
Hồn phách không được đầy đủ? Tay Hàn Mục Vi đang thu linh lộ không cấm dừng lại, linh lộ vừa mới thu thập nháy mắt liền đổ trên mặt đất, nàng dám xác định mẹ nàng chỉ mang thai có mình nàng: "Ý ngài là Hàn gia còn có một mạch?" Lão tổ tông Hàn Tiêu lang liền mang về một hài tử vẫn là hồn phách không được đầy đủ, vậy người còn lại thì sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
2.
Trúc Mã Không Yêu Tôi
3.
Tháng Năm Đổi Dời
4.
Triệt Sắc Tây Y Hà
=====================================
Nữ tử trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ta cũng không biết nàng còn sống hay không?" Năm đó Chung gia gặp đại nạn cùng lúc nàng đang sinh sản, hai đứa nhỏ vừa sinh hạ thì nàng liền lấy chiến bào phủ lên Tụ Hồn Đăng, che chở Hàn Hiển cùng mẹ nàng mang theo hài tử rời đi.
Chỉ là..
chỉ là khi đó cảnh giới của nàng ngã xuống căn bản không địch lại đám người kia, bằng không..
bằng không nàng sẽ theo chân bọn họ chết cùng nhau, mà không phải như bây giờ cốt nhục chia lìa "Hàn Hiển khẳng định không chết, chàng ấy không dám chết, khi chúng ta tách ra thì ta đã dặn dò hắn, bảo hắn mang theo Tiểu Nhị tồn tại, nỗ lực tu luyện, sau đó trở về Tàng Minh Giới báo thù cho ta."
Gì? Hiện tại Hàn Mục Vi đã biết tính tình không chịu có hại của nàng là do ai di truyền: "Không nghĩ tới ngài cũng là người cùng đạo với con?" Không phải trong lúc sống chết nên nói nhiều vài câu lời âu yếm sao: "Ngài cùng tổ tiên của con sao có thể ở bên nhau vậy ạ?" Lẽ ra Kim Đan với Xuất Khiếu là hai cảnh giới hoàn toàn cách biệt, giữa bọn họ hẳn là cách một cái ngân hà mới đúng chứ.
"Là ta coi trọng chàng" Nhắc tới cái đây Chung Ly giấu đi bi thống, có vẻ rất đắc ý: "Ta cứu hắn, hắn tự nhiên là phải lấy thân báo đáp" Đương nhiên nếu không coi trọng hắn thì nàng cũng sẽ không ra tay cứu hắn, một cái Kim Đan liền dám chạy tới Tàng Minh Giới, hắn xứng đáng là người của nàng.
Hàn Mục Vi lấy ra bình ngọc bắt đầu nhanh chóng thu thập Vân Biên Thảo linh lộ, trong đầu nghĩ nàng nếu không tìm được người hợp ý thì khiến cho Mộc Nghiêu cưới nàng là được, hai đời đều độc thân thật là có chút không thể nào nói nổi: "Trong tông có ghi lại, khi tổ tiên mang theo con mình hồi tông thì đã lấy tâm ma thề, cuộc đời này chỉ lấy một người."
Thần hồn trong Tụ Hồn Đăng nghe vậy liền trầm mặc không nói, Hàn Mục Vi xuyên qua Vân Biên Nhai, thực mau liền thu thập xong mười bình Vân Biên Thảo linh lộ, vừa định rời đi này liền bị kêu ngừng "Lão tổ tông, ngài có chuyện gì muốn phân phó sao?"
"Nơi này có chút kỳ quái, chúng ta đi xem là chuyện như thế nào?" Nàng là bạch cốt, khi đứa nhỏ này đi vào mới có ý thức, một khi có ý thức liền nháy mắt khống chế bạch cốt bắt đầu đánh sâu vào phong ấn "Tuy rằng bởi vì huyết mạch mà huyết nhục của con đối với bạch cốt của ta là đại bổ chi vật, nhưng nếu là không có tình huống đặc thù thì bạch cốt sẽ không chạy ra."
Năm đó nàng tuy đứng vững trận gió hư không đi vào giới này nhưng linh căn trong đan điền đều đã hết toái, nàng không muốn chết cho nên liền dùng bí thuật của gia tộc mà lấy huyết nhục toàn thân ngưng luyện thành một giọt tinh huyết, đem thần hồn và cả tinh huyết này phong ấn tại bên trong ngọc cốt.
Quá trình tuy sống không bằng chết nhưng có ngọc cốt mặc dù đã qua vạn năm, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại thì tất nhiên là có thể làm lại từ đầu.
Bất quá bạch cốt lại bị nhân tróc huyết nhục, rút cạn huyết mạch, thành một bộ chi vật vô linh, đã là chi vật vô linh vậy không nên chạy ra.
Mà vừa mới nàng cũng nhìn, ngàn năm đã qua mà bạch cốt thế nhưng không có bị hủ hóa, tuy khi sinh thời nàng có đoán gân rèn cốt, nhưng loại tình huống này cũng là cực kỳ hiếm thấy.
"Lúc trước ta có nghe được một mùi hôi thối" Tiểu Thiên Bồ ngồi ở vai phải của Hàn Mục Vi xác định không có