Sau khi trắc xong linh căn, Hàn Mục Vi, Hàn Mục Tiêu cùng với Hàn Mục Khiêm đều được mang đi nội môn, mà Hàn Mục Đồng cùng tám người còn lại đều vào ngoại môn, bởi vì linh căn giá trị đều thực không tồi, cho nên trong đám nhóc của Hàn gia này không có một người bị phân đi tạp dịch.
Tuy rằng tiểu cô nương Hàn Mục Đồng thực không muốn cùng hai cái tiểu đồng bọn của mình tách ra, nhưng tựa như Béo Béo nói, chỉ cần nàng tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, liền có thể lên tới nội môn, đến lúc đó bọn họ lại có thể cùng nhau chơi: "Ta sẽ cố hết sức mà tu luyện".
"Được, ta cùng Tiêu Tiêu cũng sẽ thường xuyên đi thăm ngươi" - Hàn Mục Vi lôi kéo tay của Hàn Mục Đồng, từ túi Càn Khôn của mình lấy ra năm trái Hồng Anh Quả: "Cái này cho ngươi nè".
"Cảm ơn Béo Béo" - Hàn Mục Đồng cũng là cái tiểu tham ăn, vừa thấy ăn, vẫn là Hồng Anh Quả mà nàng phi thường thích ăn, nổi buồn cũng lập tức liền chạy đi không thấy: "Vậy các ngươi mau đi đi, chúng ta cũng phải đi ngoại môn để đưa tin".
Hàn Mục Tiêu thấy Béo Béo cho Đồng Đồng mấy trái Hồng Anh Quả, hắn cũng mở ra túi Càn Khôn của mình, từ bên trong móc ra hai cái ống trúc nhỏ: "Cái này ngươi cất đi, ở ngoại môn nếu mà có người dám khi dễ ngươi, ngươi liền tới tìm ta, ta kêu Béo Béo cùng Lục tỷ đi giúp ngươi".
"Được, cảm ơn Tiêu Tiêu" - Về sau nàng không bao giờ kêu Tiêu Tiêu là thịt tảng nữa, liền tính là ở trong lòng cũng không cho kêu.
Đến này nhiệm vụ của Hàn Mục Kỳ liền xem như hoàn thành, ba người Hàn Mục Vi, Hàn Mục Tiêu và Hàn Mục Khiêm bị thanh niên có mặt chữ điền mang đi nội môn, thân phận ngọc bài của bọn có thể lãnh sau khi gặp qua chưởng môn.
Đứng ở trên phi kiếm, đôi mắt Hàn Mục Vi không tự chủ được mà ngắm nhìn xuống dưới, kiếp trước lúc nàng xem 《 Tây Du Ký 》, khi mà nhắc tới động phủ thì đó chính là một cái động, tối hôm qua sau khi nhìn qua động phủ của cha mẹ thì nàng mới minh bạch mà biết rằng động phủ cũng không nhất định là phải ở trên núi đào cái động.
Tới nội môn, thanh niên mặt chữ điền liền đem bọn họ thả xuống: "Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến nơi đây, một hồi liền có sư huynh đến mang các ngươi đi Tam Ngôn Phong gặp mặt chưởng môn".
Truyện Bách Hợp
"Làm phiền" - Hàn Mục Khiêm là người lớn nhất trong ba người bọn họ, đệ đệ muội muội còn nhỏ, trường hợp này vẫn là hắn nên ra mặt.
"Các ngươi ở đây chờ một lát, ta liền rời đi trước" - Ngày sau tái kiến, không biết hắn nên gọi họ là sư thúc hay là sư đệ, muội?
Thanh niên mặt chữ điền vừa ly khai, nội môn liền có người tới: "Các ngươi là người của Hàn gia?" - Mỗi năm vào thời gian này, Hàn gia đều đưa lại đây một ít tộc nhân có linh căn, Vị Danh chỉ là không nghĩ tới năm nay Hàn gia lại có ba vị con cháu có thể đi vào nội môn.
"Đúng vậy"
"Ta là Vị Danh, đệ tử của chưởng môn Tam Ngôn Phong, các ngươi có thể kêu ta là sư huynh" - Vị Danh cười nhẹ, duỗi tay sờ sờ chùm tóc nhỏ trên đỉnh đầu của Hàn Mục Vi, sau đó liền dắt tay nàng: "Các ngươi đi theo ta đi" – Tiểu béo nha đầu này đại khái chính nữ oa mà phụ thân nói là thổ linh căn, linh căn giá trị chín mươi lăm, tư chất này một chút cũng không thua hắn, phải biết rằng Hỏa linh căn của hắn có giá trị được tới chín mươi.
Hàn Mục Vi sau khi nhìn thấy Vị Danh kia một khắc liền biết hắn là ai, thật sự là viên nốt ruồi đỏ giữa hai hàng lông mày của hắn rất dễ thấy được, người này nhìn dường như phong khinh vân đạm, kỳ thật nội bộ cũng hoàn toàn không giống với trên mặt biểu tình vô dục vô cầu như vậy.
Hắc hắc, tâm địa xấu xa Hàn Mục Vi nói một câu: "Sư huynh thật sự rất đẹp nha, nhưng mà không đẹp bằng Lục tỷ của muội" - Đúng vậy, vị này thích Lục tỷ Hàn Mục Kỳ của nàng, chỉ là trung gian bị nam chính chặn ngang một bước, mới đưa mang đến bi kịch cho Lục tỷ của nàng.
Kiếp này có nàng ở đây, nam chính liền đợi ở một bên đi, dù sao hắn có nữ chính với rất nhiều nữ phụ khác, không thiếu Lục tỷ của nàng nhân vật tép riêu này.
Vị Danh tâm vừa động, tiểu mập mạp này có phải cố ý hay không, hắn phóng nhẹ thanh âm cúi đầu hỏi: "Lục tỷ của muội là ai vậy?"
Giả bộ, cứ tiếp tục giả bộ đi.
"Lục tỷ của muội chính là Hàn Mục Kỳ" – Mỹ nhân kế này đối nàng vô dụng, tuy rằng nàng có chút nhan khống, nhưng Vị Danh là người theo đuổi của Lục tỷ nàng, vậy nên trong mắt nàng hắn cùng với Lục tỷ của nàng không khác biệt, không không, vẫn là có một chút khác nhau, Lục tỷ của nàng so với hắn đẹp hơn.
"Vậy tên của muội là gì?" - Vị Danh bình phục nỗi lòng, liền thả ra một con chim màu lửa đỏ, mang ba người bọn họ ngồi lên, sau khi vỗ vào lưng của con chim, nó lập tức liền giương cánh bay cao.
"Muội gọi là..
Hàn Mục Vi" – Đôi tau nàng nắm chặt lấy cánh tay của Vị Danh, Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Khiêm một người ôm lấy một cái chân của nàng, con chim này bay quá nhanh, gió cắt vào mặt làm nàng cảm thấy đau, cũng may tuy người nàng nhỏ nhưng trọng lượng không hề nhẹ, bằng không sớm đã bị thổi bay rồi, người này chắc chắn là cố ý: "Ngô.." - Nuốt một ngụm gió: "Lục tỷ..
rất thích..
chúng ta, nàng nói..
nàng sẽ thường xuyên tới..
thăm chúng ta".
Lời này vừa nói xong, trong nháy mắt gió liền không có, Hàn Mục Vi mở hai mắt, lập tức hướng về phía trước xê dịch, thuận tiện dùng một bàn tay kéo Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Khiêm: "Chờ chúng ta dàn xếp xuống xong, Lục tỷ sẽ mang chúng ta đi ăn ngon, Tiêu Tiêu, ngươi nói có đúng hay không?"
"Đúng vậy" - Hàn Mục Tiêu rốt cuộc là cùng Hàn Mục Vi cùng nhau lớn lên, cũng là quỷ rất tinh ranh: "Sư huynh có biết Lục tỷ của chúng ta không? Lục tỷ của đệ đẹp lắm luôn".
"Không quen biết" - Vị Danh có cảm giác mình bị lọt hố, bất quá mặt ngoài hắn xác thực không quen biết Hàn Mục Kỳ.
Hàn Mục Tiêu tròng mắt đảo qua: "Vậy chờ Lục tỷ tới, chúng ta cũng kêu huynh cùng nhau đi ăn ngon" - Nghĩ đến ăn ngon, trong đầu hắn liền nhét đầy vịt nướng linh thảo, Nhũ Linh Trư (heo) nướng còn có bánh thiên vân..
Vị Danh còn chưa có trả lời, liền nghe được hai tiếng nuốt nước miếng liên tiếp, hắn không nhịn được bật cười: "Được rồi, đến lúc đó ta mang các ngươi đi Hoa Mãn Các ăn".
Hoa Mãn Các? Hàn Mục Vi trộm liếc mắt vị đại ca bên cạnh một cái, quả nhiên là tài đại khí thô.
Hoa Mãn Các này nàng chẳng những nghe cha mẹ nàng đã từng nhắc tới, ở trong sách, sự tồn tại của nó cũng so bạch nguyệt quang của nam chính - Mộc Nghiêu – mạnh hơn nhiều, đó chính là quán ăn linh thực của Tu Tiên giới.
Nghĩ vậy nàng liền cùng tiểu thịt tảng Hàn Mục Tiêu liếc nhau một cái, ánh mắt cố nói cho hắn: "Ngươi đây là bán tỷ cầu thực?"
"Nào có?" - Hàn Mục Tiêu mới không ngốc đâu: "Ta chỉ là nói chơi mà thôi, bằng không hắn thu hồi lại cấm chế thì phải làm sao bây giờ? Dù sao đến lúc đó chúng ta trốn đi ăn một mình, hắn cũng không biết" - Lục tỷ của hắn đẹp như vậy, ánh mắt của nàng nhất định sẽ không giống như nương của hắn có ánh mắt không