Lần này bởi vì Mộc Nghiêu đến sớm cho nên sau ngày trắc linh liền phải xuất phát hồi tông.
Việc làm Hàn Mục Vi cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tiểu Nhị Bàn đối với chuyện này hoàn toàn không có một tia cảm xúc rối rắm, về đến nhà, chân vừa chạm đất liền chạy đi bắt đầu thu thập đồ vật của chính mình.
Nhìn hắn chạy khắp phòng, cả nhà đều vui vẻ.
"Nói như vậy ngày mai các đệ khi rời đi sẽ ngồi Xuyên Vân thuyền?" Hàn Mục Vi nguyên tưởng rằng bọn họ sẽ dùng Truyền Tống Trận trong tộc, rốt cuộc như vậy càng phương tiện lại tiết kiệm thời gian.
Anh Nương đang xử lý điền linh gà, hôm nay nàng muốn triển khai thân thủ, làm đồ ăn ngon cho nhà mình: "Năm rồi không phải đều là như vậy sao?"
Tiểu Nhị Bàn chạy đến phòng bếp tìm ghế trúc nhỏ của hắn, ở góc chỗ tìm được liền lập tức đem nó thu vào trong túi Càn Khôn, sau chen vào trong lòng ngực của Hàn Mục Vi, ngưỡng đầu nhỏ xù xù, vẻ mặt hưng phấn mà nói: "Tỷ tỷ, ngày mai Tiểu Nhị Bàn liền phải lên phi thuyền đi tông môn." Không biết nơi đó giống với trong mộng của hắn hay không?
"Đúng vậy" Hàn Mục Vi nhìn đôi mắt lấp lánh của Tiểu Nhị Bàn, đột nhiên có hiểu Mộc Nghiêu vì cái gì không cần Truyền Tống Trận?
Những đứa bé này, bao gồm Tiểu Nhị Bàn từ lúc sinh ra cho đến bây giờ phần lớn đều không có ra khỏi nhà quá xa, trong lòng bọn họ chỉ có rất nhỏ một khối phạm vi mà thôi.
Từ Kỳ Châu đến Thiên Diễn Tông có đường xá tuy không xa, nhưng cũng có thể làm này bọn họ hơi chút kiến thức một phen thiên địa rộng lớn.
Lần này hai vợ chồng Hàn Trung Minh vẫn là giống năm đó đối đãi với khuê nữ mà một câu cũng không có cùng Tiểu Nhị Bàn đề cập đến chuyện Cửu Cửu thạch thang.
Bọn họ không nói, Hàn Mục Vi cũng sẽ không lắm miệng, chỉ là cho Tiểu Nhị Bàn một túi đầy quả mọng, làm hắn cùng các bạn nhỏ chia nhau để ăn, lại dặn dò hắn ở trong tông môn chờ nàng.
Đêm, yên tĩnh thả thâm trầm.
Hàn Trung Minh bối tay đứng ở trong viện, ngóng nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng mờ nhạt, gió mát thổi nhẹ, quỳ lăng làm bạn, mùi hoa di động mê người tâm.
Hắn chưa bao giờ giống hiện tại mà nhẹ nhàng sung sướng như vậy, hiền thê ở bên, nhi nữ song toàn mà tư chất đều tốt, lần này hồi tông kết Kim Đan, hắn cũng coi như là tâm vô quải niệm.
"Cha" Hàn Mục Vi nghe Tiểu Nhị Bàn huyên thuyên nói cả đêm, lúc này hắn rốt cuộc ngủ rồi, đi đến bên người Hàn Trung Minh: "Ngài đang đợi con sao?"
Hàn Trung Minh quay đầu nhìn nữ nhi làm hắn tự hào, cười mà không nói.
Hàn Mục Vi hơi phồng lên quai hàm, nâng mi nhìn lại hắn: "Mỗi lần đều là hai người nhìn con rời đi, lần này con đưa hai người" Cha sẽ không cho rằng đêm nay nàng lại muốn chuồn êm đi?
"Được" Nhìn gương mặt còn hơi chút trẻ con của nữ nhi, Hàn Trung Minh hiện tại cũng có thể lý giải tâm tư lúc trước Anh Nương khăng khăng muốn sinh hạ Tiểu Nhị Bàn, tiên đồ có bao nhiêu lâu? Có người làm bạn tương hộ tốt hơn so với một người cô độc.
Bồi cha ở trong sân hàn huyên một hồi, Hàn Mục Vi liền trở về phòng, thấy lão tổ tông nhà mình ngồi ở trước gương si ngốc mà nhìn gương, liền cười đi qua trêu ghẹo: "Ngài đây là bị nhan sắc khuynh thành của chính mình câu dẫn sao?"
Chỉ là khi đến gần, nàng mới phát hiện trong gương cũng không hình ảnh, trong lòng không cấm nổi lên chua xót: "Lão tổ tông.."
Chung Ly xoay người cười khẽ: "Con không cần đau buồn" Tuy hiện tại nàng chỉ là một mạt thần hồn nhưng có ngưng luyện tinh huyết ở đây thì việc trọng tố thân thể cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi "Loại tình huống trước mắt này chỉ là tạm thời" Nàng đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt rút ra một sợi hồn lực, đem nó phong ấn tại Thần phủ của Hàn Mục Vi "Con một mình ở xa, hết thảy phải cẩn thận là trên hết."
"Dạ" Hai mắt Hàn Mục Vi hơi ướt, từ lúc tương ngộ đến tương nhận đến làm bạn, vị lão tổ tông hoàn toàn xa lạ này hết lòng chỉ dạy nàng, nàng cũng được lợi không ít: "Ngài cũng hết thảy thận trọng" Nói trong tay xuất hiện hai viên trái cây màu xanh biếc, tiến lên hai đầu gối quỳ xuống dâng lên.
"Bồ Thần Quả" Chung Ly có chút kinh ngạc, sau ngẫm lại lại cười, nàng sao lại quên đứa nhỏ này khế ước thần thực Thiên Bồ: "Cảm ơn" Nếu là thứ khác nàng có lẽ sẽ cự tuyệt, nhưng Bồ Thần Quả, nàng hiện giờ thật sự yêu cầu.
Tuy hai viên này không phải trái cây đầu tiên của Thiên Bồ nhưng với thần hồn thì hiệu dụng phi thường lớn, lại nói Tiêu lang hẳn là cũng yêu cầu cái này.
Khi Chung Ly thu Bồ Thần Quả xong, Hàn Mục Vi vững chắc mà cho nàng dập đầu lạy ba cái: "Mục Vi chúc lão tổ tông sớm ngày trọng tố chân thân."
Tiểu Thiên Bồ nói lão tổ tông chưa bao giờ tính toán đoạt xá, thứ nhất là bởi vì thần hồn của nàng cường đại, thân thể bình thường căn bản chứa không nổi; thứ hai là nàng có bí pháp làm hao hết linh thịt huyết mạch để phong ấn thần hồn, vậy chắc chắn có biện pháp trọng tố thân thể, cho nên cũng chướng mắt thân thể của người khác.
"Đứng lên đi" Chung Ly duỗi tay đem nàng kéo lên, lấy ra một khối mặc ngọc giản đưa qua: "Cái này con thu đợi lát nữa lại xem, nhớ lấy không đến tuyệt cảnh thì không cần dùng nó" Nàng đã chịu qua loại thống khổ này, tất nhiên không hy vọng con cháu mình cũng đi theo vết xe đổ của nàng.
Lão tổ tông thận trọng như vậy, Hàn Mục Vi tất nhiên là nghĩ tới trong ngọc giản khắc lục cái gì, tiếp nhận ngọc giản, tiểu tâm mà đem nó thu vào nhẫn trữ vật: "Mục Vi chắc chắn ghi khắc."
"Linh căn của Tiểu Nhị Bàn hợp ta, ta sẽ tự mình dạy hắn, con cứ yên tâm đi" Cả đời nàng chưa thu đồ đệ, cũng không định thu, làm con cháu của nàng thì Mục Dương thừa kế bản lĩnh của nàng cũng vừa lúc.
Hàn Mục Vi hơi chút kinh ngạc, nàng còn chưa quên cây côn dài gần một trượng, nguyên bản nàng còn chuẩn bị đem 《 Thuần Nguyên Quyết 》 khắc ấn một sách cho Tiểu Nhị Bàn, hiện tại thì không cần: "Như vậy có thể rối loạn bối phận hay không?" Tiểu Nhị Bàn làm đồ đệ của lão tổ tông, kia nàng làm tỷ về sau nên gọi hắn như thế nào đây, tiểu tổ tông ư?
"Ta không thu đồ, chỉ là làm hắn tiếp đạo thống của ta mà thôi" Chung Ly cười nói: "Bối phận ở Tu Tiên giới trừ bỏ dòng chính, mặt khác cơ bản đều là y mạnh giả vì trước, con không cần quá mức để ý."
"Mục Vi minh bạch."
Chung Ly lại dặn dò một chút sự tình liền trở về Tụ Hồn Đăng.
Hàn Mục Vi ngồi vào trên giường lấy ra mặc ngọc giản, thần thức đảo qua, văn tự cổ đại liên tiếp ùa vào thần hồn của nàng, cũng may thần hồn của nàng cường đại còn có thể thừa nhận.
Trời còn đen, ngoài phòng có tiếng chim kêu, ríu rít không ngừng.
Hàn Mục Vi tiếp nhận bí pháp lấy máu trọng sinh của Chung gia xong thì cái mặc ngọc giản liền hóa thành bụi.
Bí pháp nàng hiện tại vẫn không thể lĩnh ngộ, Hàn Mục Vi cũng không chấp nhất, mà là dẫn đường linh lực bọc lôi lực ở trong kinh mạch du tẩu, tiếp tục rèn luyện, tẩm bổ kinh mạch.
Tiểu Nhị Bàn mơ một đêm, trong mộng trong tay tiểu thịt viên cầm thương bạc cùng Đại Bàn lưng tựa lưng đại sát tứ phương, thực oai hùng.
Khi đang vui sướng thì hắn bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hai móng vuốt xoa xoa đôi mắt, sau quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ đang ngồi ở bên người tu luyện.
Trở về mấy ngày, Đại Bàn dường như chưa bao giờ ngừng tu luyện, Tiểu Nhị Bàn thấy trên trán nàng đổ mồ hôi, có nghĩ thầm muốn giúp nàng lau lau, nhưng cũng biết tu sĩ khi tu luyện thì không thể bị quấy rầy.
Tay chân nhẹ nhàng mà bò xuống giường, chạy ra sau đi tiểu, lại không tiếng động mà trở về.
Chỉ là hắn mới vừa bò lên trên giường liền thấy tỷ tỷ mở mắt, không khỏi có chút ảo não, cái miệng nhỏ dẩu lên: "Tiểu Nhị Bàn làm ồn tỷ tỷ" Hàn Mục Vi luyện hóa đoàn lôi lực kia xong, hơi điều tức liền thu công, kéo qua đệ đệ đem thân mình nho nhỏ của hắn ôm vào trong ngực: "Một hồi liền phải xuất phát, đệ có cái gì muốn nói với tỷ tỷ không?"
"Có" Tiểu Nhị Bàn cổ Hàn Mục Vi, cái miệng nhỏ để ở bên tai nàng: "Đại Bàn, Tiểu Nhị Bàn sẽ nỗ lực đuổi theo tỷ, sau đó..
sau đó chúng ta cùng nhau đánh yêu quái."
Hàn Mục Vi nghe vậy không cấm cười: "Được, đệ nỗ lực, ta cũng nỗ lực" Ôm Tiểu Nhị Bàn, nàng không khỏi nghĩ tới hai vị lão tổ Vô Ngôn, Thiện Ngữ đang trấn thủ ở Vân Biên Nhai, Vô Ngôn với Thiện Ngữ, Đại Bàn cũng có Tiểu Nhị Bàn, nhịn không được hôn hôn mặt của đệ đệ "Tỷ tỷ chờ mong ngày cùng Tiểu Nhị Bàn kề vai chiến đấu."
Tiểu Nhị