chồng ơi !
Thảo nắm lấy ống tay áo của Minh, làm bộ dạng đáng thương nói. Thấy Minh vẫn tập trung làm việc ko có chút phản ứng, con nhỏ lại tiếp tục lay mạnh hơn. Chiều nay bà nội đi vắng, trong nhà chỉ có nó và Minh. Đang học bài thì tự nhiên con nhỏ muốn ăn gì đó, nó nhịn ko đc đành đi làm nũng ông chồng của nó.
-chồng ơi !!!
-ngoan, để anh làm việc – Minh vẫn ko ngước đầu lên, anh cất giọng nhẹ nhàng nhưng ko kém uy thế
-ko, em đói rồi anh nấu cho em ăn
Minh thở hắt ra, anh buông tập tài liệu xuống, ánh mắt ko kiên nhẫn nhìn Thảo.
-em thật sự muốn bị đánh đòn sao?
-mặc kệ, em muốn anh nấu cho em ăn
Nhận thấy Minh tức giận, Thảo hướng ánh mắt ngân ngấn nước nhìn anh, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình, sao nó lại có thể dùng chiêu mỹ nhân rơi lệ này chứ.
Minh thật sâu hô hấp một hơi, giũ ra cánh tay đang bám trên áo sơmi mình nói một chữ:“Chờ”
Cái cô bé này thật ko biết nghe lời gì hết, chọn đúng lúc anh bận túi bụi thì lại nhõng nhẽo khiến anh tức giận nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia anh thật ko đành lòng từ chối.
Mười lăm phút sau, trong phòng bếp ” Sóng yên biển lặng”
- Có chuyện gì vậy, anh vẫn ổn chứ
Thảo lấp ló nơi cửa hỏi Minh đang ở trong phòng bếp che kín bởi sương khói.
- … Không có việc gì, em ở yên đó không cần tiến đến!
Minh hé ra khuôn mặt lấm lem bột mì, nhìn anh như vậy nó ko nhịn đc cười. kia chính là ông chồng kiêu ngạo của nó sao, nếu ko được tận mắt chứng kiến bộ dạng của anh lúc này thì có đánh chết nó cũng ko tin.
Nhìn khuôn mặt cố nén cười của Thảo, Minh bỗng thấy lửa giận bừng bừng, anh hung hăng trừng mắt nhìn nó.
Kỳ thật đồ ăn bình thường anh nấu hoàn toàn không thành vấn đề, chính là , thật sự là đáng chết, tiểu ô quy của anh lại muốn ăn bánh ngọt, anh làm sao làm nổi thứ này?
Xoảng…
Lại một con cái bát bị đánh vỡ!
Rốt cục nửa giờ sau, Minh bưng khay thức ăn đi ra khỏi phòng bếp, áo sơmi màu trắng của anh đã trở thành đen sì lấm tấm…
Thảo cười cười nhìn Minh từ trong tay anh đón lấy, đặt khay thức ăn lên bàn ăn, ăn như sói nuốt hổ ăn.
- uhm, chồng yêu cư nhiên làm bánh rất ngon nha! Hơn nữa lần đầu tiên làm lại dễ ăn như vậy, anh quả là có thiên chức a!
Minh nghiêm mặt lạnh lùng không trả lời!
Thiên chức?
Anh được trời cho tài làm bánh ngọt sao?!
Đây là khen ngợi à?!
Minh thực rất muốn phát hỏa lên, cái con tiểu ô quy này cư nhiên nói móc anh, được lắm càng ngày ko biết nghe lời để xem hôm nay anh trừng trị cô bé này như thế nào. Ánh mắt anh chợt lóe lên cái nhìn nguy hiễm. Minh cười cười ngồi lại gần Thảo
-Ăn ngon sao?
-Uhm, rất ngon!
Thảo chăm chú ăn, con nhỏ ko hay biết 1 bàn tay ko yên phận đang di chuyển trên người nó, bất giác eo nó bị túm chặt, con nhỏ chưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong lòng Minh. Con nhỏ hết hồn đánh rơi cả cái bánh, nó đỏ bừng hết mặt, lấy tay đẩy Minh ra
-a, anh làm gì vậy mau thả em ra
-bánh cũng đã ăn rồi, em định thế nào trả công cho anh đây, hử?
Minh ánh mắt hơi nheo lại, anh nở 1 nụ cười tà mị, mặt anh kề sát mặt Thảo. Hơi thở nam tính của anh quyến luyến ở trên mặt con nhỏ khiến nó đỏ bừng mặt, mặc dù nó từng hôn anh nhưng mỗi lần bị anh bất ngờ tấn công như thế này thì quả thật khiến nó rụng tim.
-A, trả công chứ nhưng anh buông em ra cái đã.
-Em định trả công anh như thế nào đây
-Cái này, tiền thì anh ko thiếu rồi. Hay để bửa khác em mời anh đi ăn kem nha.
Thảo cười cười lấy lòng, thiệt sự tình thế lúc này rất nguy hiểm a. Đành phải ra sức nịnh nọt mới mong thoát khỏi móng vuốt của ai kia
- kem? Minh nhướn mày, bàn tay to lớn đặt trên eo con nhỏ siết chặt hơn
- a, chồng đẹp trai, kem cũng rất ngon mà. Anh yên tâm em ko mời