Bệnh viện Việt Pháp
Vừa xuống xe, hắn lao như tên bắn vào bệnh viện, bất chấp những cái nhìn soi mói vào bộ dạng ko khác gì tướng cướp của hắn
-Quản gia Trần, bà tôi thế nào rồi
-Thiếu gia, cậu đừng lo, bà chủ tịch ko sao cả, nhưng bộ dạng cậu thế này …
-Mặc kệ tôi, tôi phải vào thăm bà …
Hắn đứng ở ngoài cửa cố làm ra vẽ chỉnh chu nhất, đang định bước vào thì nghe tiếng bà hắn gọi
-Minh đến rồi à, vào đi cháu
Hắn bước tới nắm lấy tay bà, khuôn mặt tiều tụy của bà lằm hắn xót xa
-bà ko sao chứ ạ, bà làm cháu lo quá
-cháu vẫn còn lo cho bà già này sao – bà Lan giận dỗi nhìn thằng cháu
-kìa bà …
-cháu bỏ đi biền biệt mấy năm trời, rồi xem bộ dạng của cháu nè, thật chẳng ra sao
-cháu xin lỗi …
-thôi, ko nói chuyện này nữa, lần này bà gọi cháu về vì muốn cháu làm cho bà 1 chuyện
...
Hắn bước ra ngoài, khuôn mặt đc che giấu dưới bộ râu rậm rạp khiến ko ai nhận ra vẽ bối rối của hắn vào lúc này, lòng hắn đang rất hỗn loạn … hắn đang mất dần phương hướng
-anh là Thiên Minh – 1 vị bác sĩ bước tới trước mặt hắn
-tôi có chuyện muốn nói với anh
-chuyện gì – hắn nói cộc lốc
Phớt lờ vẽ bất lịch sự của hắn, vị bác sĩ vẫn điềm nhiên nói
-bệnh tình của bà anh đang chuyển biến