"Chị Hạ Hi, gần đây sắc mặt tươi quá vậy~" Lưu Di vừa đến bệnh viện, vừa hay gặp được Đỗ Hạ Hi cũng vừa mới đến, một thời gian không gặp, cảm thấy Đỗ Hạ Hi có gì đó khác trước.
"Ồ? Vậy hả?"Đỗ Hạ Hi nghi ngờ sờ mặt, mình không phải cũng như thường ngày hả.
Lưu Di đi một vòng quanh Đỗ Hạ Hi, sờ sờ cằm nói, "Da dẻ cũng tốt hơn, hơn nữa tinh thần cũng khác trước, khai thật đi, chị Hạ Hi, có phải yêu đương rồi không?" Nói xong còn đá lông nheo với Đỗ Hạ Hi nữa.
Đỗ Hạ Hi vốn không quen nói dối, bị người khác nói trúng tim đen nhất thời không biết trả lời sau, chỉ đỏ mặt lại.
Lưu Di giống như là biết được bí mật gì động trời vậy, kinh ngạc bịt miệng lại, "Chị cũng kín miệng ghê? Bắt đầu khi nào vậy? Có hình không cho em xem với~"
Các đồng nghiệp khác cũng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, hiếu kỳ nghe ngóng, ai cũng muốn biết xem người mà Đỗ Hạ Hi chọn sẽ như thế nào.
"Không... không có hình..." nhớ lại hình như mình với Tây Môn không có chụp chung tấm nào, khó khăn lắm gần đây mới có thời gian ở nhà hưởng thụ cuộc sống, hai người cứ quấn quýt lấy nhau không muốn ra cửa.
"Vậy lần sau chị nhớ dắt anh ta đến cho mọi người xem mặt nha~" Lưu Di nói xong, mấy đồng nghiệp khác cũng hùa theo, làm Đỗ Hạ Hi chỉ biết cười gật đầu, lúc này mới được bọn họ thả ra, Đỗ Hạ Hi tưởng tượng cảnh bọn họ mà thấy được Tây Môn, chắc sẽ hết hồn cho coi.
Lại một bệnh nhân nữa được đẩy vào, mọi người lại bắt đầu bận rộn rồi.
Người được đưa vào là đứa bé trai khoảng mười mấy tuổi, tay bị cuốn vào máy cày ruộng gần như đứt lìa ra, tuy nhìn vết thương rất đáng sợ, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn, nhưng cũng may đưa đến kịp thời nên chắc sẽ giữ được cánh tay.
Đỗ Hạ Hi vô cùng bình tĩnh thu xếp, liên lạc với phòng phẫu thuật, phải hơn mấy tiếng sau mới làm phẫu thuật được, người nhà nghe nói liền không chịu, cả gia đình mười mấy người lập tức bao vây lại, đặc biệt là mấy ông chú cao to, gần như là ép Đỗ Hạ Hi vào sát tường.
'Sao phải đợi lâu vậy?! Nó còn nhỏ vậy, lỡ tay nối không lại được thì sao?" Người cha nôn nóng chất vấn, mẹ đứa trẻ thì giống như đang quỳ lạy Đỗ Hạ Hi, "Bác sĩ, cầu xin cô đó, có thể xin bên đó nhanh nhanh lên không, muốn thêm bao nhiêu tiền cũng được!"
"Phẫu thuật không phải càng nhanh càng tốt, cũng phải xem tình trạng sức khỏe bệnh nhân nữa, trạng thái ổn định phù hợp tiêu chuẩn thì mới phẫu thuật được, tâm trạng của mọi người tôi hiểu, nhưng cũng nên tin tưởng chúng tôi chứ." Mấy chuyện này Đỗ Hạ Hi cũng dễ dàng ứng phó được, tuy cùng một đạo lý không biết phải giải thích biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cô vẫn cố gắng nói cho mọi người hiểu.
Người nhà bệnh nhân cũng đã bớt kích động, "Vậy có thể để bọn tôi vào thăm không, không biết giờ nó sao rồi?"
"Chỉ một người được vào thôi, nhưng mà cũng không được ở lại lâu." Đỗ Hạ Hi cũng hiểu tâm trạng lo lắng của bọn họ.
"Sao lại không cho vào chứ? Nó bị thương như vậy, cần phải có người bên cạnh chứ, tội nghiệp thật!" Giọng nói bọn họ cao lên, mấy người khác cũng phụ họa theo, làm phòng cấp cứu trở nên ồn ào hơn.
"Trong phòng cấp cứu có y tá chăm sóc, người thân vào đó có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng bênh nhân hoặc ảnh hưởng bệnh nhân khác, cho nên chỉ cho phép một người vào thôi."
Đối mặt với nhiều người vậy, đến các y tá cũng bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Đỗ Hạ Hi, phải biết là gần đây các vụ bạo lực trong bệnh viện ngày càng nhiều, đặc biệt là khoa cấp cứu.
'Vậy... giờ xem ai vào thì thích hợp...." Tuy rất bất mãn, nhưng bọn họ cũng thương lượng xem nên cho ai vào.
Đỗ Hạ Hi cứ luôn cho rằng các mâu thuẫn trên thế giới này đều bắt nguồn từ đôi bên không hiểu nhau, chỉ cần cố gắng giải thích những khó khăn và nguy hiểm trong việc cứu chữa, người nhà chắc sẽ hiểu được, dù sao thì mục đích của mọi người đều là cứu người.
Khoa cấp cứu tạm thời yên tĩnh lại, chỉ là mười mấy người đó ngồi đầy hết các ghế trong hành làng, làm không khí của khoa cấp cứu cũng hơi căng thẳng.
'Bác sĩ Đỗ." Đột nhiên có người kêu Đỗ Hạ Hi, quay đầu lại thì thấy một cô gái khoảng 20 tuổi.
"Xin chào, tìm tôi có việc à?" Bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân nên Đỗ Hạ Hi cũng khó nhớ hết mặt mọi người, nhất thời nhớ không ra cô gái này là ai.
"Bác sĩ Đỗ không nhớ tôi à?" Cô ấy hơi thất vọng, nhưng cũng mau chóng lấy lại nụ cười, đưa cho Đỗ Hạ Hi một phong bì.
"Là gì vậy?" Đỗ Hạ Hi bây giờ không dám tùy tiện nhận đồ các nữ sinh tặng cho, tuy không phải lo lắng Tây Môn sẽ nghĩ bậy bạ, mà là hoa đã có chủ thì không nên cho người khác hy vọng nữa.
Thấy Đỗ Hạ Hi không có ý nhận, cô cũng có chút ngại ngùng, lại lấy ra một cái túi, trong đó có cái khăn choàng cổ.
Các khăn choàng Đỗ Hạ Hi