Trời nắng gay gắt, nhiệt độ không hề giảm mà còn trở nên ngày càng nóng bức hơn, rõ ràng chỉ mới cuối tháng năm, mà trời đột nhiên khô nóng khác thường.
Ở cửa bệnh viện Nhân Dân, bị người ta giăng một dải khăn trắng chữ đen, bao quanh gần hết cửa chính, mấy người đầu đội khăn tang ngồi ở chính giữa sảnh lớn, đang đốt giấy tiền vàng bạc khóc than um sùm, bên cạnh là một thi thể được trùm một tấm khăn trắng.
Tất cả những ai vào cửa đều kinh sợ né ra, y tá và bảo vệ muốn nói chuyện với bọn họ, đều bị chửi té tát, "Người đang sống sờ sờ, đưa đến bệnh viện các người thì qua đời rồi! Hơn nữa không hề có kết luận gì, người làm sao chết cũng không biết nữa, bệnh viện các người làm ăn vậy hả! ba tôi chết thê thảm quá!!!" Lại bắt đầu khóc hét lên, một người phụ nữ trung niên khóc đến trôi hết lớp trang điểm trên mặt, bên cạnh còn ngồi rất nhiều người, xem ra chắc là một gia đình.
Đỗ Hạ Hi vừa đến bệnh viện thì gặp được cảnh trên, chưa vào đến cửa thì bị một cô y tá ngăn lại, "A, bác sĩ Đỗ, cô đừng vào đó, giờ bên trong đang rất căng."
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Hạ Hi cau mày, lúc trước tuy cũng có người bất mãn đến bệnh viện làm loạn, nhưng cũng chưa gặp qua tình trạng này, cả gia đình mấy chục người ngồi đầy hết cả đại sảnh, khóc lóc um sùm thì không nói, còn đốt giấy trong sảnh nữa, làm khói bay ra mù mịt.
Nghiêm trọng hơn là thi thể đặt ở giữa, trong thời tiết như vậy, chỉ để một đêm thôi là bắt đầu có mùi, cả đại sảnh bị bọn họ làm cho rối ben lên.
"Chính là ông lão của đêm qua, kiểm tra hết toàn thân cũng không khám ra được bệnh gì, ai ngờ không qua khỏi, cả nhà kéo đến đây làm loạn." Do bị đám người đó chặn cửa nên bệnh viện không thể làm việc bình thường được, cho nên có mấy cô y tá chỉ dám trốn ở ngoài, không dám vào trong.
"Vậy sao được chứ! Như vậy thì người khác sao khám bệnh được!" Đỗ Hạ Hi nghe xong nguyên do, cũng rất tức giận, có vấn đề thì phải giải quyết, cứ làm loạn như vậy thì có ích gì, còn ảnh hưởng đến người khác nữa, "Sao không báo cảnh sát?"
"Hôm qua cảnh sát có đến qua, nhưng cũng không làm gì được bọn họ, bọn họ ở đây một ngày một đêm rồi, hôm qua bác sĩ Vương trực ban, nếu không phải cảnh sát tới kịp thời thì chắc anh ta cũng khó thoát." Cô y tá ngao ngán lắc đầu, bây giờ làm bác sĩ mà cứ phải nơm nớp lo sợ, thật là cứu người mà còn bị người ta ghét hơn bọn giết người cướp của nữa!
Chưa kịp đợi Đỗ Hạ Hi nói tiếp, thì người bên trong từ xa đã thấy Đỗ Hạ Hi ngoài cửa, mấy người liền xông qua đó, "Hôm qua không phải là cô ta vô trách nhiệm bỏ về nửa chừng, cho nên ba tôi mới không cứu được! Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta thoát."
Đỗ Hạ Hi thấy tình trạng không ổn, kéo cô y tá ra phía sau, mấy người đó rất hung hãn, chạy chắc không thoát, bị mấy người đó vây ở chính giữa, có người kéo lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi, móng tay nhấn chặt vào da thịt.
"Các người bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ nói." Đỗ Hạ Hi thân yếu thế cô, chỉ còn cách hét lớn lên.
"Có chuyện gì để nói chứ?! Các người chữa chết người, kiểm tra tới kiểm tra lui cũng không kiểm tra ra được, người chết cũng do các người bất tài! Cô phải chịu trách nhiệm!" Mấy người đó cũng phụ họa đòi Đỗ Hạ Hi chịu trách nhiệm, còn ra tay đẩy cô nữa.
Nếu không phải đằng sau cũng có người, thì Đỗ Hạ Hi suýt chút bị bọn họ đẩy ngã, "Hôm qua tôi đã bàn giao với đồng nghiệp, tình hình cụ thể thì tôi không rõ, còn nguyên nhân cái chết, nếu các người có nghi vấn thì có thể liên hệ pháp y tiến hành giải phẫu thi thể. Còn liên qua tới việc làm các kiểm tra, tôi tin đồng nghiệp cũng chỉ muốn tìm được nguyên do thôi, so với các người thì bác sĩ chúng tôi cũng không hy vọng bệnh nhân chết."
"Cái gì?! Người chết không nhắm mắt mà còn muốn mổ xẻ để ba tôi chết không toàn thây hả! Cô còn nhân tính không hả! Cô không phải cũng có cha sanh mẹ đẻ hả?!" Bọn họ giờ nghe không vô nữa, tình trạng ngày càng kích động, tự nhiên lại thêm một đám người đến nữa, mấy người này rõ ràng là cố ý gây chuyện mà, trong tay còn cầm gậy nữa.
Cô y tá lúc này rất dũng cảm, đẩy Đỗ Hạ Hi ra khỏi đám đông, "Bác sĩ Đỗ mau chạy đi!"
Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không kịp giải thích thì thấy mấy người đó hung dữ đuổi theo, nói lý với bọn họ chắc không được rồi, nếu ngừng lại thì chắc mình sẽ tồi tệ hơn.
Do đó mọi người bên ngoài thấy được cảnh tượng mấy người cầm gậy và thanh sắt đuổi theo một nữ bác sĩ, cũng may là Đỗ Hạ Hi phản ứng mau lẹ, hơn nữa xe cũng ngừng ở gần đây, cô chạy vào trong xe, khóa cửa lại.
Mấy người bên ngoài kéo cửa không được, cũng không có buông tha, mà trực tiếp cầm gậy đập mạnh vào cửa kính xe, Đỗ Hạ Hi chỉ biết hoảng sợ lấy tay chắn trước mặt, cửa kính sắp bị đập nát bét, hoàn toàn không thấy được tình hình bên ngoài, chỉ có tiếng động đập phá nghe rất đáng sợ.
Tây Môn phát hiện Đỗ Hạ Hi ra cửa quên điện thoại ở trên bàn, tuy công việc cô ấy bận rộn thường không nghe điện thoại được, nhưng Tây Môn vẫn sợ cô ấy nếu có chuyện sẽ không gọi được cho mình, do đó bắt xe đến bệnh viện.
Taxi vừa dừng ở cổng ngoài, Tây Môn tính lấy tiền ra trả thì nghe bác tài nói, "Trời, bệnh viện