"Bữa trưa cho nó ăn chút rau cải, tôm đã làm sẵn bỏ trong tủ lạnh rồi, hâm nóng lại là ăn được, nhớ lột sạch vỏ tôm rồi mới cho nó ăn, nhớ đừng cho nó uống coca." Đỗ Hạ Hi cởi áo ngủ ra, dặn dò Tây Môn.
Tây Môn cứ gật đầu xuống, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy chân Đỗ Hạ Hi thì kêu lên một tiếng, "A, đầu gối chị sao tím hết rồi vậy?!" khom người xuống xem.
Đỗ Hạ Hi ngồi trên giường, cúi đầu lấy tay sờ, cũng không thấy đau gì, "Không sao, có thể do hôm qua quỳ trên bãi cát ở bên sông."
Tây Môn khom người trước chân cô ấy, hôn vào đầu gối cô ấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, "Đau không?" ngón tay nhè nhẹ sờ lên chỗ bầm tím đó, đau lòng hỏi.
Đỗ Hạ Hi nhìn thấy cô bé ngồi ngoài phòng khách, đang quay đầu nhìn qua đây, liền nắm lấy tay Tây Môn lại, "Đừng quậy nữa, sắp trễ giờ làm rồi."
Tây Môn mặt mày tội nghiệp hầu hạ Đỗ Hạ Hi thay đồ, trong nhà có thêm người nên không tiện chút nào, cho nên Tây Môn không muốn đem đứa trẻ về nhà, cứ cảm thấy như đang chia sẻ tình yêu của Đỗ Hạ Hi cho nó vậy.
"Uhm, lái xe cẩn thận nha~" trước khi đi, Tây Môn còn ôm lấy cổ Đỗ Hạ Hi, hôn lên mặt một cái, Đỗ Hạ Hi thấy cô bé đang ngơ ngác ngồi trên sopha nhìn qua, tức giận nhéo eo Tây Môn một cái, "Đợi lát đi làm về sẽ xử em!"
"Được thôi~" Tây Môn ghé sát qua cắn tai cô ấy, "Em nằm trên giường đợi chị về xử em~"
Sau khi Đỗ Hạ Hi đi khỏi, Tây Môn giống như thường ngày vậy, ôm laptop nằm dài trên sopha, còn giơ tay qua lấy nho ăn.
Cô bé căng thẳng ngồi ở đó, rất ngoan ngoãn không có khóc lóc gì hết, nếu không Tây Môn chắc sẽ cho nó để lại ám ảnh đến suốt đời.
Tây Môn nhướng mày lên, nổi hứng vẫy tay với nó, "Qua đây." Cô bé cúi đầu xuống không dám động đậy, bà dì này nhìn cỡ nào cũng thấy rất nguy hiểm, nắm lấy váy rồi nhích qua đó.
"Ta có thể đoán được tương lai, có muốn biết không?" Nói xong một tay chống đầu, một tay lấy trái nho cố nhét vào miệng nó.
Cô bé nhăn mặt, nhai nó một cách không tình nguyện, không biết dì kia chừng nào mới về nữa, dì này thấy ghê quá.
"Đời người nhiều lúc đã được định sẵn rồi, người ta cũng thường nói 3 tuổi có thể coi được tới già, cũng không phải không có đạo lý." Tây Môn nắm lấy tay nó, sau đó lại săm soi cánh tay của nó。
Sờ tới sờ lui, Tây Môn cười hi hi rồi tiến lại sát gần hơn, lại sờ đầu rồi sờ mặt nó, cô bé rơm rớm nước mắt giống như là sắp khóc ra vậy.
"Không ngờ xương cốt của ngươi cũng khá lắm, tuy không có tổ tiên phù hộ nhưng ngươi thông minh lại tịnh tâm, không lo chuyện chén cơm manh áo, sẽ luôn có quý nhân phú hộ." nếu không phải nó bị câm thì Tây Môn cũng muốn biết bát tự của nó, vận mệnh của nó không tệ, hơn nữa còn có chút linh khí, cũng có thiên phú theo nghề của mình.
Cũng không cần biết nó nghe có hiểu hay không, Tây Môn cứ huyên thuyên không ngừng, còn cô bé thì hoàn toàn không hiểu Tây Môn đang nói gì nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi ở đó, Tây Môn nhìn nhìn nó rồi cười rất mãn nguyện.
Trong lúc Tây Môn đang cao hứng thì điện thoại lại reo lên, cứ tưởng là Đỗ Hạ Hi tra hỏi tình hình, ai ngờ là sư thái gọi đến, không phải sư thái đã hoàn tục rửa tay gác kiếm rồi hả, "Hi~ Tủng Tủng~ hôm nay gió nào thổi đến vậy?"
"Đã nói đừng kêu ta như vậy mà, bọn ta tới Tái Bắc rồi."
"Chúng tôi hôm qua mới về thôi, hai người sao lại chạy theo đến đây vậy?" bây giờ không lẽ thịnh hành du lịch theo kiểu nói đi là đi hả?
"Chuyện này dài lắm... người giờ có tiện ra đây không?" chỗ sư thái hơi ồn ào.
Tây Môn nhìn đứa trẻ đang bên cạnh mình, quả thật không muốn dắt nó ra cửa, nghĩ tới thôi đã thấy phiền phức rồi, do đó báo địa chỉ nhà Đỗ Hạ Hi cho sư thái biết, kêu hai người bắt taxi qua đây, còn nói thêm câu, "Khi đến nhớ mua thêm chút thức ăn, trong nhà chỉ có hai món, không đủ ăn."
Sư thái và Lý Ngôn Tâm cũng không muốn nhọc công đến một nơi xa như vậy, huống hồ gì Lý Ngôn Tâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mà hôm qua Tây Môn vừa rời khỏi không được bao lâu thì người nhà và bà con họ hàng của Lý Ngôn Tâm đều đến thăm, mọi người ai cũng đã biết chuyện đó, do clip đó đã bị đăng tràn lan trên mạng, người nhà còn có người đến chỉ trỏ