Khi Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, còn mình thì nằm trên giường của phòng ngủ, trong đầu hiện rất rối loạn, cô nhớ mình bị người đàn bà đó đâm một dao rồi mà ta.
Liền kiểm tra vết thương trên ngực, tuy toàn thân không còn sức lực nhưng ở ngực không cảm thấy đau đớn gì hết, sao kỳ vậy.
Khi Đỗ Hạ Hi cởi nút áo ra thì không thấy vết thương như mình nghĩ, ngoại trừ có một vết nhỏ như hạt đậu đã đóng mài ra thì không có gì hết.
"Sao lại vậy..." không lẽ là ảo giác? Nhưng sao mình lại không nhớ làm sao đi về nhà được, "Tây Môn?" Đỗ Hạ Hi giờ mới nhớ ra không thấy Tây Môn đâu hết, không lẽ gặp chuyện gì rồi à!
Lúc này trong phòng tắm lại nghe thấy tiếng nước chảy, không lẽ là Tây Môn, Đỗ Hạ Hi miễn cường ngồi dậy xuống giường, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa té ngã trên đất, lảo đảo vịn vào tủ đứng dậy.
Lúc này Tây Môn đẩy cửa bước vào, "Sao lại ngồi dậy rồi? Có khỏe hơn chút nào không?" rồi dìu Đỗ Hạ Hi về giường.
Tay Tây Môn rất lạnh, mặt mày trắng bệch, môi không còn chút máu, trong lòng Đỗ Hạ Hi có dự cảm không hay, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tây Môn hơi né tránh chút sau đó liền mỉm cười, "Chị bị bỏ ngải, còn trúng vu thuật nữa, nhưng mà cô ta chỉ nuôi ngải được mười mấy ngày thôi, thời gian rất ngắn, chắc là dùng máu của mình để nuôi." Lắc lắc cái bình đen trong tay, "Em đã khống chế được nó rồi, tuy em không rành mấy cái này lắm, nhưng cũng may là nó vẫn còn non~"
Tây Môn nói rất thoải mái nhưng Đỗ Hạ Hi nghe lại thấy khiếp sợ, bùa ngải à? Mấy thứ này chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh thôi, không ngờ lại gặp trong đời thật, "Cô ta sẽ xuất hiện nữa không?" trong lòng rất sợ.
Tây Môn nhìn cái bình trong tay rồi lắc đầu, "Không đâu."
Lấy máu của mình nuôi ngải là một cách làm tự sát, trong thời gian ngắn có thể nuôi ra được, nhưng mấy thứ đó cuối cùng cũng sẽ ăn ngược lại cô ta.
Đỗ Hạ Hi tất nhiên không biết được nguyên do, nhưng Tây Môn đã nói sẽ không xuất hiện nữa vậy thì sẽ không xuất hiện, nhưng cô giờ rất lo lắng cho tình trạng Tây Môn, "Em làm sao mà giải được? Có bị thương không?"
"Tất nhiên có rồi~" Giọng Tây Môn đột nhiên rất gợi tình, "Em vì chế tạo thuốc đối phó với nó mà mấy ngày nay không có ngủ rồi, chị có muốn kiểm tra cơ thể giúp em không?~"
Thấy Tây Môn đã như vậy rồi mà còn nghĩ bậy bạ nữa, chắc là không có vấn đề gì nữa, mặt Đỗ Hạ Hi nóng lên, "Xem khí sắc em không tốt lắm, chị cũng rất mệt, hay là..."
"Hạ Hi sao đầu óc chị trở nên đen tối như vậy? Chị học ai hả? Người ta nói kiểm tra cơ thể là nghiêm túc mà, chị nghĩ đi đâu vậy~" Tây Môn ôm Đỗ Hạ Hi ngã xuống giường.
Lúc này Đỗ Hạ Hi mới chú ý cánh tay Tây Môn có quấn băng, "Tay sao vậy?"
Tây Môn rút tay lại, "Đừng đụng, có độc."
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đến Tây Môn chinh chiến lâu năm vậy mà cũng thấy sợ, tay cũng run rẩy theo, cảm giác đám trùng ngải đó bò lên mu bàn tay mình vẫn còn đó, tuy nó đã chết nhưng độc vẫn còn, bàn tay lúc này vẫn rất đau rát, đầu mũi vẫn còn ngửi được một mùi đặc trưng của thi thể, cảm thấy rất buồn nôn.
"Do đám trùng ngải gì đó à?" Đỗ Hạ Hi tuy không hiểu cũng chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết vết thương này không bình thường, thấy Tây Môn muốn né tránh liền bổ sung, "Chị sẽ cẩn thận, để chị xem xem, ít ra cũng giúp em băng bó lại đàng hoàng."
Thấy Đỗ Hạ Hi đeo bao tay, giờ mới gật đầu, giơ tay qua, "Chị không phải đang mệt sao?"
Cả trái tim đang lo lắng cho Tây Môn nên Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc làm phẫu thuật nữa, chắc do phải xử lý vết thương mà mình chưa từng gặp qua, "Chị không sao, không phải là ngủ hết mấy ngày rồi sao."
"Uhm, hôn mê hết mấy ngày rồi, em rất sợ." Không ai biết mấy hôm nay cô chịu đựng sao nữa, lúc trước chưa từng giải qua ngải, lỡ như thất bại thì mạng sống của cô ấy sẽ biến mất trong tay mình, Tây Môn cứ do dự, nhưng nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian thì tình trạng càng tệ hơn. Đến phút cuối cô cũng quyết định giải thử, nếu thất bại thì cô ấy cũng sẽ không để Đỗ Hạ Hi ra đi một mình.
Đỗ Hạ Hi cảm nhận được tâm trạng Tây Môn, đột nhiên thấy hoang mang, bởi vì trong lúc nãy, ánh mắt Tây Môn rõ ràng là tuyệt vọng tới không muốn sống nữa, "Hứa với chị, cho dù ai ra đi trước thì người còn lại cũng phải tiếp tục sống cho tốt."
Đời người luôn xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, đặt biệt là khi công tác trong khoa cấp cứu lâu như vậy, cảm nhận được cái gọi là cuộc sống vô thường, người vẫn còn cười cười nói nói phút trước, vậy mà nói mất là mất, hoàn toàn không do lời cầu nguyện của ai đó mà có thay đổi gì, tàn nhẫn nhưng lại là điều tự nhiên nhất.
Tây Môn được Đỗ Hạ Hi ôm vào lòng, vốn sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khi nghe Đỗ Hạ Hi nói vậy, nhưng vẫn cảm thấy mũi hơi chua xót, trong giờ phút này, cô chỉ muốn ôm chặt người trong lòng lại, khao khát có thể hòa lại làm một, đồng sinh cộng tử.
Đỗ Hạ Hi an ủi xoa lưng cô ấy, vùi mặt vào tóc cô ấy, nắm chặt lấy vai cô ấy, lại nhẹ tiếng nói, "Hứa với chị." Hoàn toàn không có ý trưng cầu ý kiến mà là muốn Tây Môn hứa với mình.
Qua một hồi lâu, Tây Môn mới đồng ý. Đỗ Hạ Hi mỉm cười, cô biết Tây Môn sẽ tuân thủ lời hứa của mình, rồi lại cẩn thận băng bó bàn tay cho Tây Môn, hai người giờ mới đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi.
Thời khắc nguy hiểm nhất cũng đã qua, thần kinh thả lỏng ra rất nhanh, hai người vừa đặt đầu vào gối là ngủ ngay, cho đến khi A Kỳ gọi điện đến thì mới biết không ngờ đã ngủ hơn một ngày một đêm rồi, nhưng sau khi ngủ dậy thì tinh thần rất sảng khoái, giống như là được làm mới hết toàn thân vậy.
Thấy Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng có tinh thần, Tây Môn vui mừng ôm cô ấy lại, hôn vào đầu mũi cô ấy, "Xem ra em cho chị ăn mấy thứ ấy cũng có hiệu quả thật."
"Em cho chị ăn cái gì?" Đỗ Hạ Hi hiếu kỳ hỏi.
Tây Môn phát giác mình lỡ lời, "Chị không biết vẫn tốt hơn, thật đó." vì để trong lúc giải ngải không làm cô ấy bị thương, Tây Môn tốn không ít công sức, chỉ là để Đỗ Hạ Hi biết được mấy thứ đó thì chắc mấy ngày cũng không ăn được cơm quá.
Đỗ Hạ Hi ngẩn người, không cần Tây Môn nói thì cô cũng đoán ra được, chắc chắn không phải là thứ gì hay ho rồi, "Chị giờ có chút buồn nôn rồi, làm sao đây?"
"Không sao, toàn là protein không thôi, bổ lắm." Hai cùi chỏ Tây Môn chống trên giường, cười hi hi tiến lại gần, Đỗ Hạ Hi một tay đẩy mặt cô ấy ra, một tay ôm miệng lại, "Đừng nói nữa."
"Không sao, em không có ruồng bỏ chị đâu~" Tây Môn tiến lại gần hôn vào môi Đỗ Hạ Hi, bàn tay tự nhiên sờ khắp cơ thể cô ấy.
Cô cực kỳ yêu thích cơ thể này, mềm mại mịn màng, đầy đặn lại không có thịt thừa, hoàn toàn không muốn rời tay.
"A, tay em vẫn còn bị thương mà." Lúc này mà Đỗ Hạ Hi vẫn còn chút lý trí, làm cho Tây Môn hơi bất mãn, miệng lưỡi dùng sức hơn nữa, nói hơi ú ớ, "Vậy không cần dùng tay."
Chỉ có Tây Môn mới nói ra được mấy lời này, Đỗ Hạ Hi nghe xong chỉ muốn độn thổ, "Không được." nhìn thấy quầng thâm đen trên mắt Tây Môn, Đỗ Hạ Hi khó khăn lắm mới cương quyết được một lần, đẩy Tây Môn ra rồi đè xuống giường, nhưng lại không dám lấy hết trọng lượng thân người đè lên.
Tây Môn hiển nhiên là rất bất ngờ, nhưng lập tức nằm đó cười haha lên, cười đến nổi Đỗ Hạ Hi có chút ngượng ngùng không biết làm gì tiếp theo đây, "Em cười cái gì?"
Tây Môn vẫn cứ không ngừng cười, "Hơ hơ, chỉ là tự nhiên thấy chị rất đáng yêu thôi~ chị muốn làm gì em cũng thích hết~ em rất thích chị abc rồi xyz với em~"
Lấy tay choàng cổ Đỗ Hạ Hi kéo cô ấy lại gần gần hơn, nói sát