"Là bác sĩ Đỗ hả? Lúc nãy cháu gái tôi còn nói sẽ cảm ơn thay tôi, nếu không có bác sĩ thì chắc cái mạng già này tiêu rồi..." Bà lão tuy mắt không thấy rõ được nhưng nghe giọng nói thì nhận ra được.
"Cô ta lừa gạt đó, bà đừng tin cô ta." Đỗ Hạ Hi tính lấy 200 đồng từ tay Tây Môn trả cho bà lão, ai dè Tây Môn cứ nắm khư khư, giựt hoài cũng không giựt được, "Buông tay ra." Giọng Đỗ Hạ Hi ngày càng lạnh.
Tiền đã đến tay rồi, sao lại để cho cô ta giành lại được, sau này còn mặt mũi nào ra kiếm ăn nữa, "Hơ hơ hơ, thì ra là người quen của bác sĩ Đỗ, vậy cứ đeo vậy trước, nếu không có hiệu quả thì hoàn tiền lại. Cho nên bà đừng lo~ đã có bác sĩ Đỗ đảm bảo, bà nên yên tâm mới đúng~"
"Đảm bảo cái gì? Mau trả lại tiền cho bà ấy." Đỗ Hạ Hi biết bà lão không giàu có gì, cho nên không để Tây Môn lừa tiền được.
"Mua bán mua bán, thuận mua vừa bán, bác sĩ Đỗ sao cứ cản trở hoài vậy ~ tôi đã xem bói dùm cô rồi, không trả ơn thì thôi chứ, à, đúng rồi, thiếu tôi ba ngàn tôi còn chưa đòi nữa, giờ tôi giúp bà lão này đâu có cản trở gì bác sĩ đâu~"
Tây Môn càng nói, mặt Đỗ Hạ Hi càng đen lại, nhưng Tây Môn cố ý liếc nhìn Đỗ Hạ Hi một cái, rồi lẩm bẩm nhỏ tiếng, "Không lo khám bệnh trong phòng cấp cứu, lại ra đây cản trở người ta..."
Đỗ Hạ Hi tức giận, lấy túi tiền từ trong túi ra, lấy hết toàn bộ tiền mặt trong đó ném vào mặt Tây Môn, "Cho cô nhiêu đây trước! Mau trả tiền cho bà ấy."
Đỗ Hạ Hi hết nhịn nổi rồi, tên này lần nào gặp cũng theo đòi nợ, giờ ai ai cũng biết mình thiếu cô ta ba ngàn, càng nghĩ càng ấm ức.
Tây Môn rõ ràng là bị đối phương lấy tiền xỉ nhục, nhưng vẫn cười tươi như hoa, vui mừng khom người nhặt tiền rơi rải rác trên đất. "Ồ, bác sĩ Đỗ nóng tính quá, nhưng cũng may gặp người dễ chịu như tôi đây, nếu gặp người khác nãy giờ chắc đánh lộn rồi." Trong mắt người khác, rõ ràng thấy Tây Môn toàn châm dầu vào lửa.
Nếu không phải có người đứng xem thì Đỗ Hạ Hi không đảm bảo rằng mình có thể nhẫn nhịn không động thủ, cuối cũng cô cũng lý giải được chân lý "đánh được thì đánh chứ không chửi lộn", đối phó với mấy người này không thể nào mềm lòng được.
Cũng may là Tây Môn biết dừng tay đúng lúc, dù sao thì cũng có 1 ngàn trong tay rồi, không cần thiết tới 200 đồng của bà lão nữa, "Hai vật này tặng bà đó~" Tây Môn trả lại tiền cho bà lão.
"Sao vậy được chứ!" Bà lão sao lại nhận không đồ của người khác được chứ.
"Không có gì, gặp được nhau cũng là duyên phận, bà giữ đi~" Tây Môn nhét món đồ vào tay bà lão, sau đó đứng dậy đi đóng tiền thuốc.
Khi đi ngang qua Đỗ Hạ Hi thì nghe cô ấy nói, "Chính vì những người như cô chưa gặp báo ứng nên tôi mới không tin chuyện ma quỷ." Nói xong, Đỗ Hạ Hi quay lưng đi mất.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ nói những lời khó nghe như vậy với bất kỳ ai, bình thường luôn đối xử tử tế với mọi người, chỉ duy nhất Tây Môn là cô chịu không nổi.
"Đỗ Hạ Hi, tại sao lại không tin tôi?" Tây Môn có chút oán trách, rõ ràng là đã giúp cô ta giải quyết chuyện ấy, cô ta quả thật là không biết thiệt hay là cố ý giả lơ?
"Tại sao tôi lại tin những lời dối trá như vậy?!" Đỗ Hạ Hi cười.
"Cô không phải không tin tôi mà là ghét tôi?" Tây Môn nghi ngờ nói, Tây Môn cũng đâu có lừa tiền Đỗ Hạ Hi đâu, giúp cô ấy tới nỗi bị thương như thế, ba ngàn là còn ít đó, vả lại bác sĩ lương cao lắm mà, sao lại nhỏ nhen như thế chứ.
"Tôi không những không tin cô mà tôi còn cực kỳ cực kỳ ghét cô." Lần này Đỗ Hạ Hi không thèm nói thêm lời nào nữa, mà đi thẳng về khoa cấp cứu.
Tây Môn có chút ngại ngùng rồi đi đóng tiền thuốc, rồi ngồi ở phòng chờ, bởi vì mùa đông là mùa cảm cúm nên phòng chờ đầy hết cả người, cô chỉ còn cách ngồi ở vị trí ngồi cửa sổ trên hành lang.
Y tá đem thuốc và ống truyền dịch đi tới, đem nước truyền dịch treo lên giá, sau đó lấy đầu ngón tay búng búng ống nhựa, "Tay nào?"
Tây Môn có chút buồn cười, vớ vẩn, tay bị thương không lẽ cho truyền dịch, rồi cười khinh bỉ, "Cô đoán coi?"
"Đừng có lãng phí thời gian, tôi bận lắm, không thấy có nhiều người đang chờ phía sau hả?!" Yy tá tuy cũng rất xinh nhưng thái độ tệ quá.
Tây Môn nhíu mày, giơ cánh tay lành lặn qua, nói, "Tôi thấy cô ấn đường không tốt, tuy sống thọ nhưng tuổi già thê lương, 78 năm sau sẽ có kiếp nạn~ tôi có thể giúp cô phá giải~"
Y tá không thèm trả lời, cúi đầu lấy dây chặn máu cột trên cánh tay Tây Môn, sau đó đánh vào bàn tay một cái, không chút do dự tiêm thẳng vào mạch máu, sau đó dán băng cá nhân rồi tháo dây chặn ra.
Tây Môn