"Namo ratna trayāya..." Sáng sớm, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng niệm kinh, kèm theo đó là tiếng gõ mõ đều đặn.
Sau đó thì thấy Tây Môn ôm đầu đau khổ rúc người lại trong chăn, miệng không ngừng lải nhải, "Sư thái đừng niệm nữa...tôi dậy liền nè..."
Sư thái ngừng lại, thở dài nói, "Còn không dậy nữa là trễ giờ đó, lát nữa hội trưởng sẽ cho người lái xe qua đón chúng ta đó."
"Sư thái mà niệm kinh là tôi cảm thấy như đeo vòng kim cô vậy." Tây Môn dụi dụi mắt.
"A di đà phật, ta đang cảm hóa ngươi mà." Sư thái đã dậy từ rất sớm thu dọn xong rồi, mặc cà sa màu vàng ngồi một bên, trong tay vẫn cầm đồ gõ mõ, nếu Tây Môn mà còn không chịu dậy là tiếp tục gõ nữa.
"Hứ, cảm hóa tôi? Đến lúc đó tôi không có cơm ăn đói chết thì sư thái siêu độ tôi luôn đi." Tây Môn cũng biết sư thái sẽ không chịu ngừng tay đâu, cho nên từ từ cũng ngồi dậy.
Hai người ăn cơm bữa sáng thì ra khỏi khách sạn, một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa, sau khi lên xe, Tây Môn vẫn há to miệng ngáp, nói, "Giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi tài xế nói xong địa điểm, mặt Tây Môn đột nhiên biến sắc rất khó coi, "Dừng xe, tôi có chút không khỏe, không đi nữa đâu, sư thái đi một mình là được rồi, tôi đợi sư thái ở khách sạn."
"Hả?" Lúc nãy vẫn còn khỏe mạnh nhảy nhót mà, sao tự nhiên lại không khỏe, không lẽ nơi đó có vấn đề? "Nơi đó có vấn đề gì à?"
"Không biết, tôi không muốn đi." Sư thái lần đầu tiên thấy Tây Môn như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ, đã vậy còn từ bỏ cơ hội kiếm tiền nữa, thật không bình thường chút nào, nhưng nếu Tây Môn đã không muốn đi thì chắc cũng phải có nguyên do.
Sư thái cũng không có hỏi nhiều, chỉ kêu tài xế chở Tây Môn về khách sạn, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.
Tây Môn cúi đầu xuống, khẽ bấm ngón tay, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn theo hướng chiếc xe rời khỏi, chân mày nhíu chặt lại.
Sáng sớm 6h, Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà xa lạ, sau một hồi thì mới nhớ ra là mình không phải đang ở nhà.
Hai hôm trước, chủ nhiệm đột nhiên muốn cô ấy đến Kinh Thành thay ông ta tham dự cuộc giao lưu về y học, do chủ nhiệm bận đột xuất, nhất thời không tìm được ai thay thế cho nên Đỗ Hạ Hi chỉ thu xếp đơn giản rồi qua đây.
Nguyên ngày đều ở trung tâm hội nghị, nói là hội nghị, thật ra chỉ là buổi giao lưu của những người trong nghề mà thôi, cũng không có khô khan lắm, nhưng Đỗ Hạ Hi lại không thích những buổi giao lưu như vậy.
Bởi vì là Noel, cho nên họp xong thì cùng những người quen ở Tái Bắc ăn cơm chung, nhưng đến phút cuối vẫn từ chối lời mời khác từ bọn họ.
Những ngày không có bận rộn trong khoa cấp cứu, Đỗ Hạ Hi quả thật không biết làm gì để cho hết thời gian qua ngày nữa, cô không thích những nơi ồn ào náo nhiệt.
Vốn chỉ muốn đi tản bộ về khách sạn, trên đường đi qua trung tâm thương mại ngắm các kiến trúc lịch sử xung quanh, ai ngờ đột nhiên bắn pháo hoa làm quảng trường trong chớp mắt tụ tập đầy người.
Đỗ Hạ Hi một thân một mình nhìn những người xung quanh náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy cô đơn, bên ngoài tuyết vẫn cứ rơi, làm cho không khí Noel ngày càng trở nên lãng mạn, xung quang toàn là các cặp tình nhân đang âu yếm nhau.
Lúc trước Đỗ Hạ Hi cảm thấy độc thân không có vấn đề gì hết, nhưng lúc này đây, cô hy vọng bên mình có ai đó ôm mình vào lòng, ngắm nhìn cảnh vật lãng mạn này thì tốt biết mấy.
Xiết chặt lại áo khoác, kéo cổ áo đứng lên để tuyết khỏi rơi vào, Đỗ Hạ Hi vội vội vàng vàng chen vào dòng người, trở về khách sạn.
Bởi vì gần đây chống tham nhũng đang rất căng, cho nên đãi ngộ chuyến công tác lần này kém hơn hẳn, sắp xếp cho cô ấy ở trong khách sạn bình thường, các dãy lầu phòng chắc cũng có lịch sử hơn trăm năm rồi, nhưng Đỗ Hạ Hi không quan tâm đến mấy thứ này.
Thiết kế trong khách sạn luôn làm người khác cảm thấy bị lạc đường, rõ ràng là không to lắm, nhưng mà một khi đã bước vào thì dường như không có tận cùng vậy, rất là kỳ dị.
Hành lang nhỏ hẹp tuy đã có tu sửa qua nhưng vẫn còn vương lại mùi cũ kỹ, giấy dán tường cổ điển cũng làm cho hành lang trở nên âm u hơn.
Đi một hồi lâu, Đỗ Hạ Hi mới đến được căn phòng ở cuối hành lang, quẹt thẻ bước vào, khi đóng cửa vẫn phát ra tiếng két két khó chịu, khóa cửa xong thì cởi áo khoác treo ở sau cửa.
Căn phòng cũ kỹ không được ấm áp lắm, nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách mở máy điều hòa, nhưng cũng không có ấm lên được bao nhiêu.
"Tồi tàn...thiệt đó."
Nghĩ nghĩ tắm nước nóng chắc sẽ tốt hơn, qua khỏi đêm nay ngày mai là được về rồi, Đỗ Hạ Hi đi vào phòng tắm, tuy khách sạn cũ kỹ nhưng có nước nóng tắm là tốt rồi, hơi nước nóng rất nhanh bao trùm cả phòng tắm.
Khi Đỗ Hạ Hi cột tóc lên đắm mình trong nước nóng, thì nghe được bên ngoài phòng tắm hình như có tiếng "két két két", nghe như là tiếng con gì đó đang cắn khúc gỗ.
Đỗ Hạ Hi cứ nghĩ là mình nghe nhầm, cho nên tắt vòi sen, lúc này trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt ra thì không còn tiếng gì khác.
Nước nóng vừa tắt thì nhiệt độ trong phòng tắm giảm xuống liền, Đỗ Hạ Hi cũng không muốn ở lâu nên mau mau tắm rửa cho xong, quấn khăn tắm vào người rồi lau khô tóc, cẩn thận đẩy cửa phòng tắm ra, tất cả đều bình thường.
Đỗ Hạ Hi lại cảnh giác nhìn hết các ngóc ngách trong căn phòng, cũng không có gì khác thường, tay chân Đỗ Hạ Hi đã trở nên lạnh cóng, chui vào trong chăn tính bật tivi lên để trong phòng có tiếng người, cũng an tâm hơn chút xíu.
Tivi vừa mở lên thì tiếng "két két" cũng vang lên, nghe giống như... đang ở gần cái kệ ở đầu giường phát ra, Đỗ Hạ Hi hoảng sợ tới nỗi xém chút nhảy xuống giường.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi đang kinh hãi thì vang lên tiếng gõ cửa, Đỗ Hạ Hi nhìn chằm chằm về phía cửa phòng rồi nuốt nước bọt, giọng nói có chút run rẩy hỏi, "Ai?!"
"Chào cô, tôi là quản lý của khách sạn" Người bên ngoài ngừng một lát rồi do dự nói tiếp, "Cho hỏi cô có muốn đổi phòng không?"
"Đổi phòng?" Tuy miệng Đỗ Hạ Hi hỏi vậy nhưng tay chân đã thu xếp đồ đạc vào vali rồi, căn phòng này thấy ghê quá.
"À, cũng không có gì, chúc cô ở vui vẻ~" Quản lý cười cười rồi tính quay lưng đi.
"Đợi lát! Tôi muốn đổi phòng!" Đỗ Hạ Hi mặc đồ ngủ kéo vali đuổi theo.
"Ồ, vậy được, tôi sẽ sắp xếp cho cô." Quản lý đi đến trước mặt Đỗ Hạ Hi, "Tiếp tân là người mới đến, không biết quy định ở đây của chúng tôi, theo lý nói không nên sắp xếp cho cô ở phòng đó."
Đỗ Hạ Hi nhíu mày, "Căn phòng đó..có vấn đề à?"
"Không không không, không có vấn đề gì hết, chỉ là cách sắp xếp phòng ốc hơi rối, không tiện quản lý, khách hàng cũng dễ đi lạc, trừ khi nào hết phòng, nếu không cũng không sắp xếp cho ở phòng đó~" Quản lý