Sư thái cầm lệnh truy nã lại săm soi, dường như là không giống người phụ nữ đó, người phụ nữ đó đẹp hơn nhiều, vả lại không biết tại sao mà sư thái lại hy vọng người phụ nữ đó không phải là Lý Ngôn Tâm, chắc là do cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì đáng tiếc quá.
"10 vạn lận đó, nếu sư thái không nói cho cảnh sát biết, tụi mình đi bắt cô ta thì có phải tốt hơn không~" Một tiểu ni cô cao hứng nói.
Sư thái búng trán cô ta một phát, "Coi coi ngươi nhỏ xíu vậy, bài tập làm không được bao nhiêu thì than mệt rồi, nếu mà gặp người xấu chắc bị phanh thây ra cho chó gặm rồi...."
"Ui... sao sư thái ngày càng độc mồm độc miệng vậy... chẳng qua là một người phụ nữ thôi mà, mấy người chúng ta hùa nhau chắc cũng đánh thắng mà?" Tiểu ni cô ôm đầu nói.
"Huống hồ, chắc chỉ là trùng hợp thôi, chúng ta đi bắt người ra thể thống gì nữa, tiền tài đối với người xuất gia chỉ là vật ngoài thân, cho dù ngươi muốn lấy thì người ta cũng chưa chắc gì đưa, mơ đi cưng." Sư thái xoa xoa cái trán của tiểu ni cô, còn lâu cô mới chịu thừa nhận là lúc ấy mình đã 'động lòng' rồi.
"Cũng đúng, thật là, làm ni cô cũng khổ quá...."
"Được rồi, đồ ngày mai cần dùng chuẩn bị hết chưa? Ta không có ở nhà mấy ngày nay các ngươi có trốn việc không đó?"
"Làm gì có, mọi người ai cũng cố gắng hết đó, mệt chết đi được..."
"Vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, mai phải dậy sớm để chuẩn bị đó..."
Các ni cô giải tán đi nghỉ ngơi, sư thái cũng quay trở về phòng mình, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi, giờ mới có thời gian sắp xếp lại hành lý, lấy quần áo và pháp khí trong vali ra cất giữ.
Trong lúc sư thái chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại reo lên, là số của khách sạn Tây Thiên dưới chân núi, đầu dây không phải là giọng của ông chủ, "Xin chào, Giác Nguyên sư thái, tôi là cảnh sát lúc nãy, xin lỗi vì giờ này gọi cho sư thái."
"Ồ, sao vậy?" Sư thái có chút bồn chồn, không ngờ cảnh sát lại làm việc mau lẹ vậy, chưa gì đã điều tra khách sạn Tây Thiên rồi.
"Chúng tôi lúc nãy có qua đó xem, ông chủ nói hồi chiều quả thật có một người phụ nữ đến đặt phòng, chúng tôi đã đối chiếu chứng minh nhân dân, rất có thể là nghi phạm đó."
"Các anh... bắt được cô ta rồi hả?" Sư thái cũng không để ý thấy giọng mình đang run rẩy.
"Vẫn chưa, khi chúng tôi đến thì cô ta chạy thoát rồi, chắc là chạy chưa xa đâu, bên sư thái nhớ khóa cửa cẩn thận, cô ta là nghi phạm giết người đó." Cảnh sát nói xong lại lẩm bẩm vài câu, "Thật là phiền phức, năm mới mà cũng không được yên nữa, ngày mai không chừng phải lục soát núi nữa..."
Cùng lúc này, trong khu rừng rậm tối thui, có một bóng người vội vội vã vã, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, xung quanh đều là cây cối um tùm, tay chân cô ấy bị quẹt xước hết mà cũng không cảm thấy đau, giờ chỉ một lòng muốn chạy thoát.
Đêm tối vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương, trong rừng còn vương lại một ít tuyết của mấy ngày trước. Lý Ngôn Tâm dốc hết sức trèo lên sườn núi hơi dốc, cô cũng không biết mình nên đi đâu nữa, nhưng cô tuyệt đối không để mình bị bắt, nếu không cô tin rằng mình sẽ biến mất khỏi thế gian này mà không ai biết được, cho dù có bị ai đó phát hiện, thì cũng sẽ kiếm hàng vạn lý do đổ tội cho mình.
Cho dù cơ thể bị đông cứng tới nỗi sắp mất đi cảm giác, Lý Ngôn Tâm cũng không ngừng bước, cứ quay đầu lại nhìn tình hình dưới núi, dường như không có ai đuổi theo lên núi, lúc này mới ngừng nghỉ dưới một gốc cây.
Vừa mới ngừng nghỉ thì thấy khí lạnh thay thế nổi sợ hãi, Lý Ngôn Tâm trực tiếp ngồi xuống gốc cậy, vốn cứ tưởng ni cô đó là người tốt, ai dè lại đi bán đứng mình.
Thật ra là lúc xuống máy bay, cô cũng không biết mình nên trốn đi đâu, cảnh sát đã bắt đầu truy nã cô ấy, kế hoạch ban đầu cũng bị đảo lộn hết.
Vô tình gặp được ni cô đó, cô nói đi đến một nơi mà mình chưa từng đi qua, xem ra chắc là thị trấn ở vùng sâu vùng xa, cho nên Lý Ngôn Tâm tạm thời quyết định trốn ở đó.
Xuống xe, cô còn giả vờ là mình đã đặt khách sạn rồi, nhưng thật ra là tiền mặt trên người có hạn, cho nên không biết ở đâu nữa.
Ni cô đó còn nhiệt tình giới thiệu một khách sạn, vốn cứ tưởng là 'hắc điếm' đã được thông đồng từ trước, nhưng khi đến đó thì ông chủ vừa nghe là tham dự lễ năm mới liền ra giá rất rẻ.
Lý Ngôn Tâm rất cảm kích, kết quả là chưa bao lâu thì nghe thấy cảnh sát đến tìm người, cũng may là cô không có dám ngủ thiệt, thậm chí cũng không thay quần áo, trực tiếp mạo hiểm trèo từ ống nước ngoài cửa sổ của tầng hai nhảy xuống, nên mới cơ hội chạy trốn lên núi.
Ngồi dựa vào gốc cây, Lý Ngôn Tâm mới cảm thấy bụng đau từng cơn, nhưng cô cũng không để ý, không có thì càng tốt, bản thân mình không phải là người có tư cách làm mẹ, cho dù vụ án đó mình không phải là hung thủ, nhưng những chuyện mà mình làm trước đây cũng không thể nói cho ai biết được.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, chân bị lạnh tới gần như là mất hết cảm giác, chỉ theo quán tính lết về phía trước, Lý Ngôn Tâm toàn thân giá lạnh, kéo theo bước chân nặng trĩu loạng choạng tiến về phía trước, con đường sau này không biết nên đi sao nữa, cô không dám nghĩ tới, nếu không sẽ tuyệt vọng mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Chỉ nhờ vào ánh trăng yếu ớt, một phần bị cây cối che mất, nhất thời không phân biệt được phương hướng, Lý Ngôn Tâm chỉ mò mẫm theo vách đá tiến về phía trước, trong lúc cô sắp ngã quỵ thì phát hiện được một hang đá.
Hang đá đó không lớn, chỉ chứa được khoảng hai người ngồi vào đó, bên ngoài là cây cối um tùm, nếu không phải do cô mò mẫm theo vách đá thì cũng không phát hiện được.
Gió ngày càng lạnh hơn, sợ là thời tiết sẽ có chuyển biến, không khí lạnh như vậy chắc là sắp có mưa tuyết rồi, Lý Ngôn Tâm chỉ còn cách trèo lên hang đá, có được một chỗ trú ẩn cũng tốt.
Khi cô trèo vào trong thì phát hiện có một cái gối đệm, hơi thô cứng, nhưng cũng đỡ hơn là ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Ngồi trên mặt đất, lấy tay ôm đầu gối, toàn thân rúc lại để cố giữ ấm.
Không lâu sau, bên ngoài bắt đầu có mưa, nước mưa bị gió thổi vào trong hang, cô bắt đắc dĩ phải nương người vào sâu bên trong hơn.
Trong lúc đói lạnh thì đột nhiên mò được trong nơi sâu có một túi ni lông, do chạy trốn vội vã nên Lý Ngôn Tâm cũng không đem điện thoại vật có theo chiếu sáng được, cho nên chỉ còn cách nhờ vào ánh trăng yếu ớt, xem xem cái túi, không ngờ trong đó có đựng đồ ăn và thức uống.
Xem ra đúng là trời không tuyệt đường người mà, không ngờ là tới nơi khỉ ho cò gáy này, không những phát hiện được hang trú ẩn mà còn tìm được thức ăn nữa, Lý Ngôn Tâm trong lòng cảm kích đến phát khóc, cô càng phải tiếp tục sống.
Không cần