Lý Ngôn Tâm thấy ni cô đó bị mình quăng gối đệm trúng, lăn về phía bờ vực, trong lòng cảm thấy căng thẳng, nếu cô ta mà rớt xuống dưới là đi tây thiên thỉnh kinh thiệt rồi đó, tới lúc đó mình trở thành tội phạm giết người thiệt rồi.
Cố gắng trèo ra khỏi hang đá, một cơn gió lạnh thổi đến làm Lý Ngôn Tâm run hết cả người, nhưng vẫn cố đi về phía bờ vực, ni cô nằm ở đó xong không thấy nhúc nhích nữa, vả lại trên đất còn thấy có vết máu, tuy không phải là vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Ngôn Tâm nhìn xung quanh, bên trái bên phải là hai con đường, hôm qua cô ấy chắc từ phía đường rộng tới đây, trời tối nên không thấy được hoàn cảnh xung quanh, bây giờ xem ra bỏ chạy trên đường tuyết trơn trợt này chưa chắc sẽ thuận lợi trốn thoát, lỡ xảy chân là rớt xuống núi mất.
Lý Ngôn Tâm lại nhìn người đang nằm bên kia, nếu mình giờ chạy trốn, nếu cô ta bị bể đầu không tự trèo lên được thì có bị chết cóng ở đây không?
"Ê.. tiểu ni cô... cô...chết chưa vậy?..." Lý Ngôn Tâm sợ hãi quỳ trèo qua đó, muốn giơ tay qua coi ni cô còn thở không.
"Nữ thí chủ...cô mà không qua kéo bần ni lên thì sợ là chết thiệt đó..." Sư thái quả thật tức chết đi được, không những bị quăng trúng đầu mà suýt chút nữa là rơi xuống núi rồi, bây giờ lại bị bỏ mặc nằm trên tuyết không thể động đậy được, người phụ nữ đó còn không biết kéo mình lên nữa, nếu mà mình tự trèo lên được thì trèo lên lâu rồi!
Nghe thấy sư thái nói chuyện, Lý Ngôn Tâm liền mau nắm lấy áo của sư thái rồi từ từ kéo cô ấy lên, sau đó hai người nằm thở hổn hển trên đất.
"Tôi rất muốn hỏi nữ thí chủ có thù oán gì với bần ni mà ra tay độc ác dữ vậy..." Sư thái sau khi thoát hiểm thì mới thấy trán bị đau, lấy tay sờ thì thấy có vết máu.
"Xin lỗi... lúc nãy tôi... nhất thời kích động... không ngờ..." Lý Ngôn Tâm ôm lấy vai, lạnh tới run cầm cập, đến nói chuyện cũng bị đứt quãng.
Thấy môi cô ấy tím tái, cả người tơi tả, sư thái ngay lập tức tha thứ cho cô ấy, nghĩ đến trong bụng cô ấy còn một người nữa, liền cởi áo bông trên người mình choàng lên người Lý Ngôn Tâm, "Nữ thí chủ trốn ở đây nguyên đêm à?"
Lý Ngôn Tâm kinh ngạc khi thấy sư thái lấy áo choàng cho mình, lại ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán cô ấy còn chảy máu, trong lòng có chút hối hận, cho nên chỉ gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Sư thái phủi tuyết bám trên người, lại cẩn thận lấy tay sờ trán, không ngờ lại đụng trúng vết thương, đau đến chảy nước mắt nói, "Ui... đây chắc là chuẩn bị mở thiên nhãn cho bần ni đây mà...."
"Xin... xin lỗi..."
"Cô theo tôi về am trước, làm ấm người rồi hãy nói tiếp." Sư thái cũng không biết có nên giao cô ta cho cảnh sát hay không nữa, nhưng thấy tình trạng hiện giờ của cô ta thì thấy nên về am nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.
Tuy Lý Ngôn Tâm vẫn không tin tưởng ni cô này cho lắm, cô ta có thể bán đứng mình một lần thì cũng có thể sẽ giao mình cho cảnh sát, nhưng mà tình trạng hiện giờ của mình muốn thoát khỏi núi này là điều không thể, chắc chưa chạy được bao lâu thì bị chết cóng rồi.
Sư thái thấy cô ta im lặng liền giơ tay qua đỡ, "Đường phía trước trơn lắm, cẩn thận."
Lý Ngôn Tâm xoa xoa đầu gối của mình, rồi thử động đậy, nhưng chân đã bị tê cóng hết rồi, muốn bước đi tiếp không phải là chuyện dễ.
"Sao vậy? Không đi được à?" sư thái không cần nhìn cũng biết là cô ta ở ngoài lạnh nguyên đêm, nếu không phải nhờ hang đá và thức ăn thì chắc cô ta chết cóng rồi.
"Ừm..." Lý Ngôn Tâm toàn thân run rẩy, đầu cũng đau nhức dữ dội.
"Vậy tôi cõng cô cho." Nói xong sư thái khom người xuống phía trước Lý Ngôn Tâm.
"Hả?" Lý Ngôn Tâm không ngờ sư thái không hề trách mình làm bể đầu cô ấy mà còn muốn cõng mình xuống núi nữa, nhất thời thấy cảm động.
Sư thái khom một hồi không thấy cô ấy trèo lên, thì quay đầu lại nhìn, "Tôi thấy cô cũng ốm, chắc là cõng được thôi, lúc trước sư phụ đi lại không tiện, cũng là do tôi cõng lên đây đó."
"Tôi... tôi không phải có ý đó..." Lý Ngôn Tâm cảm thấy ngại ngùng khi trèo lên, cô cảm thấy để một người nhỏ con hơn mình cõng trên lưng thì thấy có chút mất mặt.
Sư thái cõng Lý Ngôn Tâm đứng dậy, tuy có hơi nặng xíu nhưng mà cũng cõng nổi, chỉ là đường trơn nên phải cẩn thận hơn.
Một tay ôm lấy đùi Lý Ngôn Tâm, tay kia chống lấy vách đá, có khi còn phải nắm chặt lấy cỏ khô để tránh bị trơn chân té ngã, xem ra là rất nguy hiểm.
"Chân cô kẹp chặt lại chút, tôi một tay 'ôm' không nổi cô..." Sư thái có chút khó khăn đi về phía trước, lúc trước cõng sư phụ toàn là trong thời tiết tốt nên không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ các bậc thang có băng, trên băng có tuyết, nên thể lực cũng tốn nhiều hơn. (Sư thái toàn nói những lời gây hiểu lầm không à ^^)
"Tôi..." Lời này nghe sao mà có chút kỳ cục, nhưng Lý Ngôn Tâm lại không biết nó kỳ cục chỗ nào, chỉ còn cách ôm lấy cổ sư thái, chân kia cố gắng bám chặt lấy eo sư thái.
Quay mặt qua nhìn vực thẳm, tuy trên đó có mọc một ít cây cỏ, nhưng mà nếu bị rơi xuống đó thì không có đỡ được bọn họ, nói không chừng sẽ bị các nhánh cây đâm xuyên qua.
Lý Ngôn Tâm có chút sợ hãi quay mặt qua, vừa đúng lúc mặt vùi vào cổ của sư thái, lại là mùi trầm hương thoang thoảng, không lẽ đồ đạc trong hang đá là của cô ấy?
Nhớ