Đỗ Hạ Hi lái xe về nhà, trên đường đi rất thuận lợi, không có gặp điều gì kỳ lạ hết, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút sợ, vào phòng tắm tắm nước nóng xong thì mới thấy nhẹ nhõm.
Về tới phòng ngủ, Đỗ Hạ Hi lấy khăn lau khô tóc, lúc này mới thấy tấm bùa màu vàng nhạt đặt ở trên bàn, chính là cái mà mấy hôm trước Tây Môn đã cho cô.
Đỗ Hạ Hi đặt khăn lông xuống, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, cô lấy tấm bùa rồi đặt dưới đèn bàn quan sát, còn lấy ngón tay nắn nắn, bên trong hình như không có gì hết, chỉ là một tấm giấy mà thôi.
Thứ này có tác dụng hả? Tuy trong lòng Đỗ Hạ Hi nghi ngờ, nhưng chuện xảy ra hôm qua làm cô tin Tây Môn thêm mấy phần nữa.
Do đó lấy tấm bùa đi ra ngoài, đặt tấm bùa vào túi áo khoác, nhưng khi cho tay vào lại sờ thấy vật gì đó, lấy ra xem xem thì thấy lại là một tấm bùa khác, xem ra chắc là cái Tây Môn đưa cho mình lúc đó, không biết cô ấy nhét vào túi áo mình hồi nào nữa.
Đỗ Hạ Hi cầm lấy hai tấm bùa, Tây Môn tuy miệng lưỡi xấu xa nhưng có lúc cũng lo lắng cho mình lắm chứ.
Đỗ Hạ Hi lúc này không ý thức được trên mặt mình đang nở nụ cười, sau đó đột nhiên nhớ ra tới nhà rồi mà vẫn chưa nói cho Tây Môn một tiếng, tên đó nói điện thoại hết tiền, cho nên chắc sẽ không chủ động gọi mình đâu.
Đỗ Hạ Hi cầm điện thoại do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định không gọi cho Tây Môn, nếu cứ tiếp xúc nhiều như vậy thì luôn cảm thấy thân mật quá, rất dễ là cho tên đó được voi đòi tiên.
Ở bên kia, Tây Môn lại không lo lắng Đỗ Hạ Hi có an toàn về tới nhà hay không, bởi vì tính cách Đỗ Hạ Hi rất cẩn thận, ngoại trừ những chuyện gặp ma quỷ thì mấy chuyện khác không cần bận tâm nhiều.
Tây Môn đang rầu vì thấy cái áo khoác bị làm bẩn, lúc nãy vì đỡ Đỗ Hạ Hi nên không cẩn thận đụng phải cánh cửa đó, tuy không có ảnh hưởng gì nhưng cái áo khoác đã dính phải thứ dơ bẩn ấy nên không thể mặc được nữa.
Cái áo mới mua mắc như vậy, chưa mặc được mấy lần thì phải bỏ rồi, Tây Môn cũng rất đau lòng, "Thôi, cũ không đi mới sao tới được, chắc sẽ mua được cái tốt hơn~"
Tây Môn nghĩ rất lạc quan, rồi đem bỏ cái áo đó, trèo lên giường nằm, lấy tấm chăn mỏng manh đắp lên người, trong nhà vừa lạnh vừa tối, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, cô bắt đầu muốn đổi chỗ ở, nhưng tìm đâu ra nhà ở miễn phí chứ, cô làm gì có tiền thuê nhà.
Qua hôm sau, cơn bão tuyết vẫn cứ tiếp tục, tuyết rơi nhiều đến nỗi làm vỉa hè với lòng đường đều được san bằng nhau, xe hơi khó khăn nhích từng bước một trong tuyết.
Tuy cách thời gian trực ca giữa vẫn còn sớm, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn ra cửa sớm, cuộc sống của cô vẫn rất nề nếp, ngoại trừ trực ca tối qua ngày hôm sau ngủ tới chiều, thì những ngày khác căn bản đều dậy rất sớm.
Đỗ Hạ Hi đến bệnh viện thú y vào lúc giữa trưa, cô có chút lo lắng cho con mèo con, không biết đêm qua thế nào rồi, bởi vì bệnh viện không có liên lạc cô nên chắc không có chuyện gì đâu.
Đẩy cửa đi vào, trong bệnh viện rất ấm áp, chỉ có điều là hơi nhiều mùi, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng ra thì còn có các mùi của động vật nữa.
Đối với một người có bệnh sạch sẽ như Đỗ Hạ Hi mà nói thì hơi khó chịu, người trực ca hôm nay không phải là nữ bác sĩ hôm qua, cho nên Đỗ Hạ Hi cũng có chút nhẹ nhõm, cô được một bác sĩ dẫn vào phòng bên trong.
Nam bác sĩ vừa đi vừa nói, "Cô đến xem con mèo trắng đó hả? Bạn cô từ sáng sớm là đã đến rồi, xem ra các cô đều rất yêu động vật, chăm sóc cho mèo hoang chu đáo như thế. Hình như nữ sinh bây giờ đều không thích mèo, thích nuôi chó với chim chóc hơn...."
Nam bác sĩ cứ thao thao bất tuyệt nói với Đỗ Hạ Hi, nhưng Đỗ Hạ Hi chỉ đang suy nghĩ xem bạn cô là ai mà biết cô nuôi mèo? Vả lại còn sáng sớm đến thăm nữa? Cho nên Đỗ Hạ Hi không có để ý đến nam bác sĩ kia.
Vừa mới vào phòng thì thấy Tây Môn đắp áo khoác nằm ngủ ngon lành trên bàn, cánh tay cô ấy còn chiếm một diện tích rộng nữa, thậm chí ép con mèo con vào trong góc, con mèo con lúc này đang cuộn tròn lại, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra nhìn Đỗ Hạ Hi.
Tối qua trời tối quá nên không chú ý, lúc này Đỗ Hạ Hi mới phát hiện ra con mèo này mắt có hai màu, lông trên cổ có chút dài, nhìn giống như là một con sư tử màu trắng thu nhỏ vậy, sau này lớn lên chắc sẽ rất dễ thương.
Đỗ Hạ Hi đi qua đó lấy ngón tay nhè nhẹ sờ lông con mèo, sau đó lấy chân đá ghế Tây Môn đang ngồi một phát.
"A!" Tây Môn giật mình hoảng hốt nhìn tới nhìn lui, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Hạ Hi mặt không được vui.
"Hơ hơ, là Hạ Hi à~ làm tôi hết hồn." Tây Môn vươn vai ngáp một hơi dài, sáng sớm vừa gặp mặt, cũng không hiểu sao mình làm gì mà cô ấy tức giận nữa.
"Cô qua đây làm gì?" Đỗ Hạ Hi cẩn thận đem con mèo đặt vào cái khăn, lúc nãy tên đó còn giành miếng lót của con mèo nữa!
"Tôi quan tâm con mèo cục cưng của nhà chúng ta mà~" Tây Môn nói dối không chớp mắt, bởi vì cô biết nếu nói mình đến đây