"Bác sĩ, mau qua xem giúp, ông ta bị sao vậy?!" một người phụ nữ nôn nóng kéo Đỗ Hạ Hi nói.
Chỉ thấy người đàn ông trên giường bệnh mặt mũi nhăn nhó, tay chân không ngừng co giật, hô hấp bắt đầu khó khăn.
"Bệnh nhân có bị động kinh không?" Đỗ Hạ Hi lại gần kiểm tra, bác sĩ dẫn cô đi kiểm tra bệnh chỉ nhìn sơ qua rồi chỉ cho tiêm thuốc.
Đỗ Hạ Hi nghe tên thuốc xong thì hơi nhíu mày hoài nghi quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng cô chỉ mới đi làm chưa được bao lâu nên không dám nhiều lời, chỉ đứng đó nhìn thôi.
Đợi sau khi ra khỏi phòng bệnh thì Đỗ Hạ Hi mới mở miệng hỏi, "Bệnh nhân đó có làm qua phẫu thuật cắt bỏ tuyến giáp?"
"Uhm, tôi làm đó." Nam bác sĩ dường như không muốn nói nhiều, đi thẳng về phía văn phòng.
Đỗ Hạ Hi đi theo sau anh ta về văn phòng, sau khi ngồi xuống Đỗ Hạ Hi suy nghĩ một hồi, rồi tra xem bệnh án của bệnh nhân lúc nãy trên máy tính.
Đỗ Hạ Hi cẩn thận nhìn từng dòng, quả nhiên phát hiện ra trong đó có hai loại thuốc calcium không liên quan gì đến bệnh tình, đang muốn xem kỹ thì một bàn tay giơ qua tắt máy tính, nam bác sĩ đó đứng ở bên cạnh, hạ giọng nói, "Rốt cuộc cô muốn kiểm tra cái gì?"
"Tôi nghi ngờ anh cắt nhầm tuyến cận giáp của bệnh nhân." Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nam bác sĩ, kiên định nói.
"Rồi sao nữa?" nam bác sĩ khoanh tay lạnh lùng nói.
"Đây là sự cố y khoa, anh nên nói cho người nhà bệnh nhân biết." Đỗ Hạ Hi đứng dậy.
"Đây là sự cố thường gặp thôi, cần gì phải làm lớn lên, cô cũng biết là bây giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân đang rất căng thẳng." Thái độ nam bác sĩ đó hơi dịu lại, nhưng vẫn chút thù địch nhìn Đỗ Hạ Hi.
"Anh cũng biết hậu quả của cắt nhầm mà, bệnh nhân trong tình trạng không biết gì tự nhiên bị động kinh, như vậy là không công bằng đối với bọn họ." Đỗ Hạ Hi muốn đòi công bằng cho bệnh nhân, vả lại một bệnh viện nổi tiếng như vậy, xảy ra chuyện thì không nên che giấu.
Nam bác sĩ đó đang muốn nói chuyện thì vừa đúng lúc chủ nhiệm bước vào, thấy hai người bọn họ hình như đang tranh luận gì đó, mỉm cười qua đó khuyên giải, nam bác sĩ nhỏ tiếng ghé sát tai chủ nhiệm kể lại đại khái.
Chủ nhiệm vẫn cứ mỉm cười, vẫy tay với Đỗ Hạ Hi, "Tiểu Đỗ, cô mới tới đây mấy ngày thôi, còn chưa rõ tình hình, theo tôi đến văn phòng nào."
Đỗ Hạ Hi theo chủ nhiệm vào văn phòng, chưa đến 10 phút thì đi ra, sắc mặt không tốt cho lắm, lúc nãy chủ nhiệm giáo huấn cô một phen, bây giờ đang là thời khắc quan trọng của bệnh viện trong cuộc bình chọn, không thể để một sơ suất nhỏ mà ảnh hưởng đến danh tiếng bệnh viện được.
Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với bệnh viện, nhưng đối với bệnh nhân thì sẽ bị đau khổ suốt đời, sao có thể xem là chuyện nhỏ được chứ.
Nhưng chủ nhiệm nói cắt nhầm thì có thể dùng thuốc bù lại, còn danh tiếng mà mất thì ảnh hưởng đến mấy ngàn người ở bệnh viện, cô nói xem cái nào nặng cái nào nhẹ.
Đỗ Hạ Hi cúi đầu im lặng.
Đi ra từ văn phòng của chủ nhiệm, nam bác sĩ liền thay đổi thái độ, mỉm cười qua đó xin lỗi, "Tiểu Đỗ à, xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi không tốt, còn bệnh nhân đó thì tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nhìn nhận sai lầm của mình, tôi không có trốn tránh trách nhiệm, chỉ là phải đặt lợi ích của mọi người lên trên trước, cô nói có đúng không? Sau này trong công việc cô có gặp vấn đề gì thì cứ tìm tôi."
Chuyện này cứ thế mà tạm thời bỏ qua, bệnh nhân đó đều uống thuốc đúng giờ nên không có phát bệnh nữa, lúc xuất viện còn tặng nam bác sĩ đó lá cờ tuyên dương nữa, làm Đỗ Hạ Hi nhìn thấy dở khóc dở cười.
Sau này Đỗ Hạ Hi trở thành bác sĩ mổ chính, cuối cùng thì cũng thực hiện lý tưởng của cô, nhưng trong một lần phẫu thuật, người nhà bệnh nhân nhân lúc cô bước vào phòng phẫu thuật, nhét cho cô một phong bì.
Đỗ Hạ Hi muốn từ chối, nhưng trong giây phút đó, cô cảm nhận được sự bất an từ phía người nhà bệnh nhân, dường như là nếu mình từ chối phong bì thì sẽ không dốc hết sức cứu chữa bệnh nhân, cho nên tạm thời nhận phong bì trước.
Sau khi phẫu thuật xong, Đỗ Hạ Hi theo bệnh nhân về phòng bệnh, đồng thời trả phong bì lại cho bọn họ. Kết quả là vì việc này mà bị một nữ bác sĩ quan hệ cũng tốt lắm với Đỗ Hạ Hi thuyết giáo, "Hạ Hị à, cô cứ như thế thì không được, nếu như để các bệnh nhân khác biết được, thì cô nói bọn tôi sao bây giờ? Cô thì không có thiếu tiền, lại còn được danh tiếng thơm tho nữa, với năng lực của cô thì sau này còn tiến xa nữa. Nhưng bọn tôi thì khác, khó khăn lắm mới học trong nhiều năm, công việc còn mệt hơn phụ hồ nữa, một tháng lương có nhiêu đó thì sao đủ sống?!"
Đỗ Hạ Hi ngồi ở đối diện yên lặng không nói chuyện, nữ bác sĩ Đỗ tiếp tục khuyên nhủ, "Bác sĩ bây giờ không phải ai cũng xấu hết, tất cả đều lỗi tại cơ chế này, cô xem đãi ngộ của các bác sĩ nước ngoài xem, một tuần đi làm mấy ngày? Còn bọn tôi? Chỉ cần bác sĩ ICU một cú điện thoại là không cần biết đang làm gì đều phải chạy qua đây. Giờ chúng ta có một bệnh nhân nghiêm trọng, tất cả mọi người đều đang trông chừng, 4 ngày nay tôi không có