Đỗ Hạ Hi lái xe, liếc mắt nhìn cái người đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, tướng ngủ cô ta cực kỳ xấu, miệng hơi mở, đầu cũng nghiêng qua một bên, nếu như khi quẹo mà tốc độ nhanh chút chắc cô ta té xuống quá.
"Ê." Đỗ Hạ Hi kêu lên một tiếng, thấy sắp đến nhà mình mà Tây Môn vẫn không chịu tỉnh, quả nhiên lúc nãy đồng ý cho cô ta đi theo là một sai lầm mà.
Nếu về nhà mình thì nói không chừng tên này lại kiếm cớ kêu mình đưa về nhà hoặc là 'đòi' tiền lộ phí...
Đỗ Hạ Hi nghĩ nghĩ rồi quay đầu xe lại, chạy về hướng nhà Tây Môn, đưa cô ta về nhà trước tốt hơn, mắc công lại gặp rắc rối. Tuy Đỗ Hạ Hi nguyên đêm không ngủ mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng cô có tâm sự nên bây giờ đi ngủ thì cũng ngủ không được, mâu thuẫn giữa cơ thể và tinh thần đúng là dày vò người ta mà.
Bình thường lộ trình chỉ cần mười mấy phút, Đỗ Hạ Hi giờ lại chạy hết nửa tiếng, một là do đường tuyết trơn, hai là tinh thần Đỗ Hạ Hi mệt mỏi nên không dám chạy nhanh.
Khi đến dưới nhà Tây Môn, Đỗ Hạ Hi đã buồn ngủ tới không mở mắt nổi rồi, đẩy đẩy cái tên đang ngủ như heo này, tên này giật mình tỉnh dậy còn phát ra tiếng hít nước dãi nữa, làm Đỗ Hạ Hi chán nản vô cùng.
"Ủa? Bác sĩ Đỗ sao lại chạy về nhà tôi vậy? Không phải là tôi đưa cô về nhà hả~" Tây Môn dụi dụi mắt.
Đỗ Hạ Hi cũng có chút nhức đầu, mặc kệ cô ta muốn nói sao nói, "Cô mau lên lầu đi, tôi còn phải về nữa."
Nhưng Tây Môn không có lập tức xuống xe, và quay đầu qua nhìn Đỗ Hạ Hi, dáng vẻ lao lực mệt mỏi xem ra không tốt chút nào, "Hay là cô lên nhà tôi nghỉ một lát rồi đi, đừng để lái xe giữa đường mà ngủ gục là mệt lắm đó." Tây Môn cũng lo lắng cho Đỗ Hạ Hi, phải phục vụ tốt vị đại gia tiềm ẩn này.
Lúc Đỗ Hạ Hi đối mặt với gia quyến không cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng khi thả lỏng cơ thể thì mí mắt bắt đầu nặng trĩu, nếu như bây giờ để cô nằm xuống thì chắc chắn sẽ ngủ liền ngay lập tức.
Suy nghĩ một hồi Đỗ Hạ Hi cũng đồng ý, đi theo Tây Môn lên lầu, khi đi ngang căn nhà âm thì vẫn có chút lo lắng, lần này Tây Môn đi bên cạnh cô, bảo vệ rất chu đáo.
Tuy đến lần thứ 2, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn thấy có chút ngại, dù gì thì cũng là nhà người ta, cũng không thoải mái lắm, huống hồ gì là mượn giường ngủ nữa, cô bắt đầu hối hận khi nhận lời Tây Môn.
Thấy Đỗ Hạ Hi cứ đứng trong nhà có chút khó xử, Tây Môn khom người dọn dẹp đống sách trên giường, "Hơ hơ hơ, bác sĩ Đỗ cứ xem như là nhà mình là được."
"Thôi khỏi, nhà gì đơn giản quá." Đỗ Hạ Hi nói thật lòng, sau đó lại hỏi ra một mà lần trước cô chưa hỏi kịp, "Cô lừa được nhiều tiền như vậy, sao lại ở nhà thê thảm vậy?" Không lẽ cô ta lại quyên góp hết tiền hả? Nhưng hình như không giống phong cách cô ta...
"Kiếm được tiền tất nhiên phải đi hưởng thụ rồi~ lỡ như một ngày nào đó chết đi mà tiền chưa xài hết, thì tôi cũng không siêu thoát đâu!" Tây Môn vừa nói vừa lục lọi ra một cái hộp, lấy ra một cây nhang trong đó rồi đốt lên, "Cái này có tác dụng trợ giúp giấc ngủ."
Khói nhang bay ra mùi hương thoang thoảng, Đỗ Hạ Hi vẫn cảm thấy không tự tại khi ngủ nhà người khác, đặc biệt là nhà Tây Môn.
Tây Môn thấy cô ấy vẫn cứ cẩn trọng, chỉ mỉm cười, sau đó lấy sách xếp thành một chồng, ngồi lên đó yên tĩnh xem sách.
Đỗ Hạ Hi cũng chỉ nghỉ ngơi một xíu rồi về nhà, do đó giống như là nghỉ trong phòng nghỉ của bệnh viện, chỉ cởi giày và áo khoác rồi nằm xuống, cái chăn đó rất mỏng, không có giữ ấm được, "Tối cô đắp này ngủ hả?"
Nghe Đỗ Hạ Hi nói chuyện với mình, Tây Môn mới ngẩng đầu lên, cười, "Nếu cô lạnh thì đắp thêm áo khoác, nếu vẫn cảm thấy lạnh thì hết cách rồi." Tây Môn nhún vai, đêm nào cô cũng chịu đựng như vậy, riết rồi cũng quen, dù sao thì cũng không chết cóng nổi.
Đỗ Hạ Hi bĩu môi, chỉ còn cách lấy áo khoác đắp ở trên cùng, sau đó nghiêng người quay lưng lại với Tây Môn, chỉ cần nghỉ chút xíu thôi, cũng không cần đòi hỏi quá.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, có mùi hương thoang thoảng của nhang, đến cái gối cái chăn cũng có mùi hương đó, không những không khó chịu mà còn làm người khác cảm thấy yên tâm.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi sắp thiếp đi, thì đằng sau nghe thấy tiếng động, Tây Môn đứng dậy, đi về phía giường.
Đỗ Hạ Hi là một người dễ tỉnh ngủ, chỉ có một chút tiếng động cũng làm cô tỉnh giấc, cô không biết Tây Môn qua đây để làm gì, trong lòng có chút phòng bị, nhưng không có mở mắt ra, chỉ nằm yên đó chờ đợi xem Tây Môn sẽ làm gì.
Sau đó thì nghe thấy tiếng kéo dây kéo, Tây Môn đang cởi áo, Đỗ Hạ Hi đột nhiên cảnh giác, tên này muốn làm gì vậy trời?! Đừng nói là muốn ngủ chung nha!
Trong lúc Đỗ Hạ Hi mở mắt ra muốn ngồi dậy, thì trên người có thêm một vật, một ống tay áo rơi xuống vừa đúng ngay trên má Đỗ Hạ Hi, thì ra Tây Môn cởi áo khoác ra đắp lên người Đỗ Hạ Hi.
Do quay lưng lại với Tây Môn nên Đỗ Hạ Hi lúc này mở mắt ra, nhìn cái áo trên vai không có dày cho lắm, tâm trạng có chút phức tạp, tuy bình thường cũng có rất nhiều người đối xử tốt với mình, nhưng không biết tại sao, khi thấy Tây Môn làm những chuyện này, lại thấy cực kỳ ấm lòng.
Chắc là do bình thường cô ta là một tên xấu xa, đột nhiên làm những chuyện quan tâm chu đáo, nên mới