Tây Môn còn lâu mới là người dễ bỏ cuộc vậy, cứ theo Đỗ Hạ Hi về đến phòng nghỉ, điều này làm Đỗ Hạ Hi cảm thấy bực mình, "Tôi tan ca rồi, đừng đi theo nữa."
Trong lòng Tây Môn nghĩ, chính vì tan ca rồi nên mới theo cô đó, nếu không vì ké xe thì tôi cũng đâu có muốn đâu! Trong lòng nghĩ sao thì nghĩ, trên mặt vẫn nở nụ cười, "Cùng ăn cơm tối đi? Rồi đến bệnh viện thú ý thăm con mèo luôn, chắc sắp xuất viện rồi."
"Uhm, bác sĩ nói tuần sau có thể đón về nhà rồi." Nghe nói đến mèo là sắc mặt Đỗ Hạ Hi dịu lại.
Thấy Đỗ Hạ Hi không có lạnh lùng như nãy nữa, Tây Môn lập tức cúi đầu đứng ở một bên, nhỏ tiếng đề nghị, "Tụi mình đi ăn lẩu đi?"
Trong lòng vẫn đang tính toán, nếu cô ta từ chối, thì mình sẽ nhắc lại chuyện cái bánh bao, hứ, đấu với chị à, còn non lắm cưng~
"Cô không ăn được cái đó." Đỗ Hạ Hi đã thay áo khoác, nghe thấy lẩu liền nhăn mày.
Không ngờ Đỗ Hạ Hi lại không theo những gì mình tính sẵn, Tây Môn có chút bối rối, nhưng Tây Môn là ai hở, là người mắt thấy tận thế mà vẫn bình chân như vại đó! Sao có thể để chút chuyện này là làm rối tay chân được chứ, liền cười, "Vậy cua rang muối cũng được~"
Chân mày Đỗ Hạ Hi càng nhíu chặt hơn, tên này muốn chết hả, bị dị ứng với ho như vậy mà còn ăn mấy thứ đó. "Cũng không được!"
Đỗ Hạ Hi cự tuyệt, Tây Môn còn tưởng là Đỗ Hạ Hi chê mắc quá, chỉ còn cách nhượng bộ nữa, "Vậy... tôm chua cay nha~ hơ hơ, tôi không có kén chọn~"
"Cô bị ho còn chưa đã nữa hả?" Đỗ Hạ Hi cũng không muốn giải thích nhiều, tên này thuộc loại càng cấm thì càng muốn làm, y như là thiếu nữ mới lớn vậy.
"Ồ, thì ra là bác sĩ Đỗ lo lắng cho tôi à, phải nói sớm chứ, hơ hơ hơ~" Tây Môn đi song song với Đỗ Hạ Hi ra khỏi bệnh viện, trên đường cứ nghĩ phải ăn cái gì được ta, thứ nào mà mắc nhưng thanh đạm.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, Đỗ Hạ Hi nghĩ một hồi rồi nói, "Bánh bao lần trước cũng ngon, tôi mời cô, lần trước là cô mời tôi rồi, cám ơn nha."
"..." Mặt Tây Môn lập tức xụ xuống, bác sĩ Đỗ này quả nhiên là cố ý mà?! Nếu cứ vậy thì mình không còn cách nào dụ cô ta ăn đồ ngon được rồi! Không ngờ bác sĩ Đỗ cũng mưu mô quá, chiêu này làm mình trở tay không kịp.
"Đến bệnh viện thú y trước, tiện đường." Đỗ Hạ Hi không cho Tây Môn có cơ hội từ chối, trực tiếp ra quyết định.
Lần này đến lượt Tây Môn nói không nên lời, "Được thôi, Hạ Hi nói sao cũng được~"
Đỗ Hạ Hi và Tây Môn tới bệnh viện thú y, vừa mở cửa thì thấy một nữ sinh ôm con chó vàng khóc ở đó, chân sau của con chó bị thương chảy rất nhiều máu, xem ra bị thương không nhẹ.
Đứng bên cạnh nữ sinh là nữ bác sĩ lúc trước, có chút khó xử nói, "Đây là bệnh việc, làm phẫu thuật đều cần tiền, tuy tôi cũng thấy nó rất đáng thương, nhưng nếu không có tiền thì.... thật là hết cách rồi..."
"Khi tôi đi vứt rác thì nghe thấy trong thùng rác có động tĩnh nên mới phát hiện ra nó, tôi nghĩ chắc là bị thương rồi nên chủ nhân mới bỏ nó, nó đã rất tội nghiệp rồi, nếu không có cách nào cứu nó thì..." Nữ sinh đó khóc rất đau lòng.
Nữ bác sĩ tuy cũng hơi động lòng, nhưng quy định bệnh viện là vậy, không có tiền thì ai chịu làm phẫu thuật đâu, "Tiền xét nghiệm cộng thêm phẫu thuật cũng hơn 5 ngàn rồi, nếu không ai cứu nó thì nên để nó ra đi thanh thản đi, nếu không thì cũng tội lắm."
"Vậy sao được..." nữ sinh lục hết túi, thất vọng ngồi ở đó, "Tôi cũng chỉ còn mấy trăm thôi..."
Nữ bác sĩ hai tay đút vào túi áo, mím môi, an ủi, "Một tháng lương của tôi cũng không nhiều, tôi ra 500, còn lại cô lên mạng tìm người quyên góp đi, haiz, không phải chúng tôi không muốn cứu, nhưng bệnh viện thú y không phải là tổ chức từ thiện."
Đỗ Hạ Hi và Tây Môn cũng nghe được đại khái, Tây Môn thò đầu vào nhìn nhìn con chó thấy cũng rất thê thảm, "Chậc chậc, làm gì có ai mà hảo tâm quyên tiền đâu, nhìn cũng tội nghiệp thiệt, chắc sắp chết rồi."
Nữ sinh và nữ bác sĩ đều trừng mắt qua nhìn, chưa kịp đợi bọn họ nói gì thì Đỗ Hạ Hi đã lấy ra mấy tờ tiền, "Nhìn trạng thái của nó chắc phải tranh thủ thời gian cứu chữa, tạm thời tôi chỉ có nhiêu đây tiền mặt thôi."
Tây Môn tặc lưỡi, bác sĩ Đỗ này thậm chí đến cứu con chó cũng móc ra nhiều tiền vậy, đôi vợ chồng lúc nãy còn viết giấy nợ, lần này là cho không rồi! Thật giống bồ tát quá đi!
"Bác sĩ Đỗ, cô cũng cứu tế tôi xíu đi~ tôi cũng có bệnh nè!" Tây Môn rất muốn chạy qua ôm chân Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi lạnh lùng nói, "Uhm, cô bệnh cũng không nhẹ đâu."
"Ơ~ hay~ này~ sao thời buổi này con người không bằng con chó vậy trời..." Tây Môn kéo dài giọng nói một cách oán hờn.
Nữ sinh thấy có người quyên tiền, lập tức thấy được hy vọng, liền lấy điện thoại lên mạng post thông tin, nữ bác sĩ nhìn Đỗ Hạ Hi cười, "Cô cũng là bác sĩ à?"
"Tôi cứu người." Lúc nãy Tây Môn lỡ miệng nói ra, Đỗ Hạ Hi sợ nữ bác sĩ lại kiếm chuyện nói ,liền kéo Tây Môn đi xem con mèo.
Con mèo xem ra tốt hơn trước rồi, ngồi trong lồng thấy có người đi đến, liền giơ móng vuốt ra ngoắc ngoắc, móng vuốt trắng nõn nà, làm cho người ta cứ muốn sờ lấy những cục thịt trên đó.
Tây Môn khoanh tay đứng kế bên, nhìn Đỗ Hạ Hi chơi với con mèo, cô ta không giống mình, thích mèo thì vừa sờ vừa ôm, còn Đỗ Hạ Hi thì chỉ dùng tay sờ nhè nhẹ lông con mèo.
"Qua hai hôm nữa thì có thể dắt nó về nhà rồi." Giọng nữ bác sĩ vang lên từ phía sau.
"Ồ, cám ơn." Đỗ Hạ Hi cám ơn nữ bác sĩ đó xong lại chuyển sự chú ý lên con mèo.
"Không ngờ con mèo này tắm rửa sạch sẽ xong cũng dễ thương ghê~ coi nè, đôi mắt đẹp ghê, đã vậy còn hai màu khác nhau nữa~ mắt cũng rất to, rất giống Hạ Hi."Tây Môn lấy tay xuyên qua cái lồng, sờ