"Ê!" Sư thái nhìn theo bóng dáng tiểu ni cô rời khỏi hét lên, nó cười có ý gì thế? Sao tự nhiên thấy nổi hết da gà, "Con bé có ý gì vậy?" Sư thái quay đầu qua hỏi Lý Ngôn Tâm.
Lý Ngôn Tâm tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn sư thái, cũng đoán ra được là bị hiểu lầm rồi, chỉ là không ngờ ni cô trong am này cũng tiên tiến thật, tiểu ni cô đó nhìn cỡ nào cũng khoảng 15,16 tuổi, vậy mà biết được nhiều vậy? "Tôi cũng không biết nữa, chắc là tưởng chúng ta đang coi phim...."
"Hử? Coi phim thì có sao đâu, sao lại cười một cách gian tà vậy?" Sư thái bình thường coi những thứ đàng hoàng không à.
"Phim 'ấy ấy' đó... tức là không phải phim bình thường..." Lý Ngôn Tâm cảm thấy mình không nên thảo luận chuyện này với một ni cô, vả lại còn đang ở trong am miếu nữa, như vậy là rất bất kính.
"Không phải phim bình thường? Vậy là phim đặc biệt à?" Sư thái vẫn không hiểu.
"Không nên nói về mấy thứ này nữa... nếu như cô muốn biết thì đợi sau này có cơ hội hoàn tục thì tôi nói với cô sau..." Lý Ngôn Tâm quả thật là không thể giải thích được.
Nghe đến đây, cho dù trong sáng đến cỡ nào đi nữa thì sư thái cũng hiểu ra được chút ít, mặt lập tức nóng lên, đến lỗ tai cũng đỏ bừng lên, tuy cô không hiểu mấy chuyện đó phải làm sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới là thấy xấu hổ, lập tức lần tràng hạt niệm kinh.
Lý Ngôn Tâm tuy cũng ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, nhìn thấy da mặt sư thái chuyển sang màu hồng, đặc biệt là lỗ tai cũng màu hồng, đột nhiên cảm thấy tim đập liên hồi.
Ôm lấy ngực, Lý Ngôn Tâm cảm thấy cảm giác này rất kỳ là, tại sao lại cảm thấy ni cô này đáng yêu đến muốn sờ sờ lỗ tai cô ta, chắc mình bị bệnh thiệt rồi.
Liền uống ngay mấy ngụm canh gừng, Lý Ngôn Tâm ngụy trang ho lên hai tiếng, kết quả là sư thái liền sốt sắng hỏi, "Cảm nặng thêm rồi hả? Có cần tôi xuống núi tìm bác sĩ không?"
Thật ra sư thái quan tâm Lý Ngôn Tâm như thế, một là thông cảm cho hoàn cảnh cô ấy, hai là cảm thấy tội cho đứa bé trong bụng, chưa được sinh ra mà gặp phải cảnh ngộ như vậy.
Cộng thêm sư thái vốn lương thiện, chưa thấy qua được hiện thực tàn khốc, cảm thấy Lý Ngôn Tâm đã gặp phải thảm cảnh thê thảm nhất rồi, cho nên cô muốn chăm sóc cho người phụ nữ hồng nhan bạc mệnh này trong khả năng của cô.
"Cám ơn cô..." Lý Ngôn Tâm chưa từng nghĩ qua ngoài ba mẹ thì còn có người đối xử tốt với mình mà không cần trả ơn.
Trong ngôi am miếu cách xa thành phố huyên náo này, mọi người ở đây ai cũng trong sáng lương thiện, mỗi ngày bọn họ đều làm những bài tập khô khan mà thanh niên hiện đại bây giờ không ai biết đến, nhưng mỗi ngày bọn họ đều sống rất vui vẻ.
Nếu như có thể, Lý Ngôn Tâm cũng rất muốn ở đây thêm một thời gian nữa, thậm chí là muốn ở lâu dài, không phải là chạy trốn mà là rất thích cuộc sống thanh tịnh ở đây.
Rũ bỏ công danh lợi lộc của ngày thường, từ bỏ các loại tình yêu phức tạp, chỉ muốn theo đuổi sự bình yên của nội tâm, hít thở không khí trong lành, ăn những thức ăn đơn giản, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, cảm nhận sự thay đổi của 4 mùa.
Đây là trạng thái nguyên thủy nhất, nhưng lại đem đến cho con người niềm hạnh phúc lớn nhất.
Những người trong thành thị, bận rộn suốt một đời chắc cũng không hiểu tại sao lại sống như vậy, nhưng Lý Ngôn Tâm chỉ ở đây ngắn ngủi có mấy ngày thôi, dường như là nhìn thấu được ý nghĩa của cuộc sống, thật ra cuộc sống vốn chẳng có ý nghĩa gì nhiều, chúng ta vẫn cứ luôn theo đuổi những thứ giống như phù du thôi.
Hạnh phúc lớn nhất của một người, chính là có thể cùng người mình yêu trải qua những quảng đường còn lại, cùng đối mặt với cuộc sống, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, chân cùng nhau dẫm trên một con đường, không cần biết con đường sẽ dẫn tới đâu, chỉ mong cùng nhau được ngắm phong cảnh trên đường đi.
"Nếu như có thể, tôi rất muốn có thể ở đây, tôi rất thích nơi này." Lý Ngôn Tâm nói.
Sư thái hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, "Tất nhiên là được rồi, vô dục vô cầu vô tri vô ngã, nữ thí chủ nếu đã có duyên với ngã phật thì thuận theo tự nhiên là tốt nhất, không nên nóng vội quá."
"Ơ... tôi không có nói sẽ xuất gia... tôi chỉ cảm thấy..." Lý Ngôn Tâm không nỡ bỏ mái tóc dài của mình, vả lại cô ấy cũng tượng tưởng không ra hình dáng khi mình đầu trọc, ngược lại ni cô trước mặt đầu sáng loáng vậy nhưng lại không làm cho người khác thấy kỳ lạ, chắc là do cô ta nhìn phúc hậu, đôi tai phật vừa nhìn thì biết là người có phúc rồi, bất giác sờ tai cô ấy, "Sư thái đúng là tai to có phúc."
"Ư..." Sư thái bị hành động đột ngột của Lý Ngôn Tâm làm cho giật mình, nhưng cô không có né tránh, chỉ cảm thấy tai mình như có dòng điện chạy khắp toàn thân, có chút ngứa, do đó rúc cổ lại.
Lý Ngôn Tâm cũng cảm thấy hành động của mình không hợp lý cho lắm, nhưng hai người bọn họ cũng đã từng ngủ chung giường với nhau rồi, giờ sờ tai cô ta chắc không sao đâu ha.
Nhưng trong lòng sư thái lại nghĩ khác, Lý thí chủ này thích gần gũi với người khác, tướng ngủ mỗi đêm khó coi thì không nói đi, đã vậy còn thích ôm người khác, làm sư thái không có đêm nào ngủ ngon được, sợ mình động đậy sẽ trúng bụng cô ta, nhưng khi đến sáng sớm tỉnh dậy là cô ta không nhớ chuyện mình lúc ngủ.
"Xin lỗi, chỉ là cảm thấy tai cô rất đẹp." Lý Ngôn Tâm tưởng mình làm đau cô ấy, liền xin lỗi.
Cái cảm giác bị Lý Ngôn Tâm sờ tai vẫn còn đó, cho nên