"Cái áo len này cô mặc bên trong đi, áo khoác của cô mỏng quá." Đỗ Hạ Hi lấy ra một cái áo của mình, rồi nhét cho Tây Môn.
"Hơ hơ hơ hơ, Hạ Hi cô sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi quá vậy?" Tây Môn cảm thấy gần đây nhiều chuyện kinh ngạc xảy ra quá.
Đỗ Hạ Hi không thèm nhìn cô ấy, "Cho nên lần này cô phải chăm sóc cho mẹ tôi đó."
"Tôi làm việc thì cô yên tâm, mẹ cô cũng là mẹ tôi mà~"
"Được rồi, đừng dẻo miệng nữa, mau ra sân bay đi." Đỗ Hạ Hi đưa ba người họ ra sân bay an toàn, cho đến khi máy bay cất cánh thì mới rời khỏi, nhìn ánh sáng của thân máy bay từ từ biến mất trong không trung, Đỗ Hạ Hi giờ lại đang hy vọng bọn họ mau chóng bình an trở về.
Con dâu bị dày vò hết cả ngày, sau khi máy bay cất cánh thì mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, Má Đỗ ngồi ở giữa, bèn trò chuyện với Tây Môn.
Tây Môn không hổ danh là sát thủ của phụ nữ, chỉ trò chuyện một lát mà làm cho bà chỉ muốn nhận làm con gái nuôi ngay lập tức, lại còn làu bàu về chuyện của Đỗ Hạ Hi nữa, "Công việc của con bé, trên tin tức cũng hay nói thường xuyên xảy ra xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhiều khi còn xảy ra án mạng nữa, nghe rất là đáng sợ... tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, cũng đã nói với con bé nhiều lần rồi mà không chịu nghe, haizz, Hạ Hi tính tình quá ngay thẳng, rất dễ đắc tội với người khác, cũng không biết tính cách giống ai nữa... nếu mà con bé giống như con dễ chịu chút xíu thì tốt quá."
"Dì nghĩ vậy là không đúng rồi, người ai cũng hiếp yếu sợ mạnh, nếu biết mình là quân tử sẽ không báo thù, cho nên không đắc tội với mình thì còn đắc tội ai đây? Theo con thấy, Hạ Hi hiền lành quá, thường không có nặng tay với những người đắc tội mình, dì coi nè, đâu có ai dám đắc tội với con đâu~ ai dám thì con xử bọn chúng hết~" Tây Môn cười gian, làm bà cũng kinh ngạc giật mình, nhất thời không biết nói gì, người này vừa nhìn là biết không nên đụng đến rồi.
"Tây Môn bình thường chiếu cố Hạ Hi nhiều thì tốt quá, đúng rồi, còn chưa nghe Hạ Hi kể sao hai người lại quen biết được?" Má Đỗ chỉ nghe Đỗ Hạ Hi nói bọn họ chỉ mới quen nhau có mấy tháng trước thôi, nhưng cụ thể ra sau thì Đỗ Hạ Hi cũng chỉ kể qua loa.
"Ây, dì cũng không biết tình hình lúc đó nguy hiểm đến cỡ nào đâu~" Tây Môn kể lại chuyện con mèo đen lúc đó, tất nhiên là có thêm mắm thêm muối vào rồi, nghe tới Má Đỗ lúc thì hồi hộp lúc thì cười vui vẻ, thậm chí còn thu hút những người xung quanh nữa chứ, tên này không đi theo nghề diễn giả thì uổng phí quá!
Má Đỗ đã xem Tây Môn như con gái ruột rồi, kéo tay cô bắt đầu kể chuyện Đỗ Hạ Hi hồi còn nhỏ, "Khi Hạ Hi ra đời, lúc đó vừa đúng ngay 0 giờ 0 phút ngày 15 tháng 7, lúc trước bác sĩ sợ khó sinh, không khéo ngay cả mẹ con cũng không qua khỏi, đêm đó, dì vẫn còn nhớ như in, trời mưa rất là lớn, đột nhiên sấm chớp rầm một cái, tự nhiên sinh ra được."
"Ồ, còn có chuyện này à, Hạ Hi cũng không có nói cho con nghe~" Tây Môn kiên nhẫn ngồi nghe bà ấy kể lại những chuyện lặt vặt hồi xưa, nhưng tất cả đều liên quan đến Đỗ Hạ Hi, nên khi nghe cảm thấy không có chán.
"Dì cứ luôn hy vọng là sẽ sinh được con gái, cho nên lúc đó rất vui mừng, nhưng chưa hai năm thì trong nhà luôn xảy ra chuyện, không phải cái nãy đột nhiên vỡ thì cái kia đột nhiên hư. Lúc đó dì cũng không để ý, cho đến sau này khi Hạ Hi dần dần hiểu chuyện, con bé cứ luôn nói dưới gầm giường có cái này, trên nóc tủ có cái kia... dì vốn nhát gan rất sợ những thứ ấy, tới tối là Hạ Hi là cứ quấy lên, đêm ngủ không được, ban ngày dì còn phải đi làm, lúc đó rất là cực khổ."
Má Đỗ hồi tưởng lại chuyện xưa, mệt mỏi thở một hơi dài, "Cứ luôn thấy con bé khóc một mình, dì nghe mà đau hết cả lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, tìm hết đủ cao nhân rồi, cách nào cũng thử qua hết rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì."
"Chuyện của cô ấy không phải là người bình thường có thể phá giải được." Tây Môn phụ họa theo.
Má Đỗ bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tìm được người nói những chuyện này rồi, kéo tay Tây Môn rồi nói tiếp, "Sau này đi học thì tính cách Hạ Hi lại càng hướng nội hơn, trong trường cũng không có bạn bè gì. Lúc đó dì áy náy chết đi được, cũng không biết kiếp trước tạo nên nghiệt gì, mà con gái lại gặp phải những chuyện này. Thật ra dì làm mẹ cũng thật ích kỷ, nhưng con có biết không, mỗi lần Hạ Hi nhìn vào phía sau lưng dì là dì sợ chết đi được."
"Cũng may là sau này gặp được một sư phụ phải không?" Tây Môn tiếp lời hỏi.
"Uhm, lúc đó Ngô sư phụ nói với dì là hai vợ chồng dì ở chung thì sẽ làm cho con bé ngày càng bị ám nhiều hơn, đối với dì với con bé đều không tốt, cho nên đợi khi con bé học đại học ở ký túc xá thì cả gia đình sống tách ra. Mấy năm đó dì với ông nhà cứ luôn bị bệnh, đi bệnh viện cũng không có hết, hai người cũng không dám nói với con bé, sợ nó sẽ nghĩ ngợi nhiều, nó vốn đã sống khổ lắm rồi. Sau này con trai có cơ hội dắt vợ chồng dì ra nước ngoài thì khỏi hẳn, có những thứ không tin không được."
"Rất ít khi nghe Hạ Hi kể chuyện gia đình, con còn tưởng trong nhà có mâu thuẫn gì nữa chứ, xem ra dì vẫn rất quan tâm cho cô ấy mà~" Thật ra đây là lần đầu tiên nghe nói về chuyện nhà